Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Quyển 2 - Chương 19




Được mời đi ăn, Diệp Y đương nhiên thoải mái đáp ứng, Trương Hàm phát huy đúng khí chất công tử nhà có tiền, kéo hắn đến tửu lâu lớn nhất đắt nhất kinh thành, vừa vào đã đòi bàn thượng hạng, yêu cầu những món ngon nhất ở đây.

Ngồi cùng bàn bên cạnh y là hai thị nữ, đều thuộc dạng xuân sắc vô biên, hắn liếc nhìn qua đã thấy đồi núi căng tròn đẫy đà, chắc phải cỡ F.

Lần này đi ăn, Diệp Y cực quy củ tự ăn tự gắp, nhưng ngược lại, chính cái tên đối diện hắn mới là kẻ không biết ngại ngần, giữa tửu lâu xa hoa bao người nhìn vào mà cứ thể để thị nữ gắp thức ăn tận miệng... Khi ở nhà riêng tư hắn mới để Liên Hà hầu hạ như thế, chứ nếu ra ngoài Diệp Y này sẽ rất lịch sự nghiêm túc, có phong thái thiếu gia gia giáo.

Hắn đã lười nhác thích hưởng thụ, tên này còn lười hơn cả hắn a.

Y uống một ngụm rượu rồi cười nói, "Ta đã tự giới thiệu, còn ngươi thì sao?"

Diệp Y lúc này mới nhớ ra, mình thật thất lễ, "Ta họ Mộ Dung, tự là Diệp Y, năm nay 20 tuổi, gia đình kinh thương, chưa thê chưa thiếp." Hắn không kiếm được lý tưởng đi ngắm Nguyệt phi như Trương Hàm, lại càng không thể nói mục tiêu cả đời là về nhà với y.

"Tóm lại là một tiểu xử nam." Y trêu chọc.

Diệp Y xù lông, "Xử nam thì sao? Ta là nam nhân nghiêm túc đợi tình yêu cả đời, không như ai kia thích ngắm mỹ nữ a."

"Nam nhân không ngắm mỹ nữ thì ngắm ai? Ngắm mỹ nam hả?" Tên đó cười cười hỏi.

Diệp Y xẹp lông xuống ủ rũ, hắn không thích bị coi là trẻ con.

Y ăn thêm một viên trân châu rồi hỏi, "Ngươi có mấy huynh đệ tỉ muội? Có thúc chất họ hàng gì không? "

"Ta là độc đinh trong nhà."

Y vừa ăn vừa trầm ngâm, "Vậy thì tốt, không phải dụng công giành gia sản, nhưng dù sao gia tài vẫn luôn là miếng mối dụ lòng tham, ngươi nên cẩn thận đề phòng một chút, có thể sẽ có những kẻ không phải họ Mộ Dung muốn cướp tài sản của ngươi đấy."

Hắn nghiêng đầu, "Nếu không phải thuộc huyết thống nhà ta, sao cướp được?" Trừ phi là hoàng tộc tịch biên sung công, nhưng nếu dính vào hoàng tộc thì mất tiền là kết quả tốt nhất may mắn nhất rồi. Hắn cũng đâu có thúc cữu a di nào để bị đòi chia chác đâu a. Mà tính đến việc này còn quá sớm, cha mẹ hắn còn rất khỏe mạnh, có lẽ chừng 20 năm nữa hắn mới cần tính đến việc đó.

"Ai mà biết được." Y lơ đãng nói, "Có rất nhiều thủ thuật ngấm ngầm, ngươi ngây thơ thế này hẳn là đã được bảo bọc rất kĩ, không tiếp xúc với những thứ hắc ám. Nếu có thể, ta sẽ khuyên cha mẹ ngươi đừng làm vậy, chỉ hại ngươi thôi."

"...."

"Hùng sư sẽ vứt con xuống đáy vực, hài tử cũng cần tự lăn lộn chiến đấu để trưởng thành. Tiểu Y a, ngươi cần khôn ngoan hơn, biết nhiều hơn một chút, ngươi như bây giờ không tự lập được đâu."

Hắn sẽ nghiêm túc nghĩ về lời khuyên của y, nếu không nghe thấy cách gọi Tiểu Y. Tiểu Y? Họ thân thiết vậy từ lúc nào? Hắn khó chịu nói, "Đừng gọi ta là Tiểu Y."

Người kia nhún vai bất cần, "Ngươi gọi ta là Tiểu Hàm cũng được, cần gì nghiêm túc thế."

Tiểu Hàm? Họ quen nhau lắm sao? Tuy đã cảm thấy y là người phóng khoáng rộng rãi có thể kết giao, nhưng hắn đâu dễ dãi đến mức đó.

"Ta không thích vậy."

"Ừ thì gọi Diệp Y, ngươi hài lòng chưa?" Tên đó nhíu mày phật ý, "Ngươi toàn để ý những thứ nhỏ nhặt, có hiểu ta vừa khuyên gì không vậy?"

Gọi Diệp Y cũng đã là đốt cháy giai đoạn rồi, bình thường mới quen sẽ lịch sự gọi Mộ Dung công tử chứ. Diệp Y nghĩ thế, nhưng cũng không bắt bẻ gì thêm trong việc này, hắn nghĩ về điều tên kia vừa khuyên, "Ta biết ta còn thiếu kinh nghiệm sống, nhưng không có nghĩa ta không đủ trưởng thành, ta hoàn toàn có thể tự lập, ngươi không được coi thường ta."

Trương Hàm nhìn biểu tình 'tin ta đi' của người đối diện, đầu nhớ về cách tiểu thiếu gia này bám cửa kêu la đòi được chơi tiếp, chỉ muốn phì cười chế nhạo y, như vậy mà gọi là sẽ tự lập được sao?

Quá trong sáng, còn chưa từng biết đời hiểm ác đến mức nào.

"Ngươi có anh chị em không?" Diệp Y hỏi, có thể vì y rút kinh nghiệm bản thân nên mới khuyên hắn như vậy. Hắn cũng đã xem nhiều bộ phim, biết trong gia đình nhà giàu các huynh đệ sẽ tương tàn lẫn nhau tranh giành gia sản, có thể hoàn cảnh người này cũng như thế.

Hắn cũng biết về mặt xấu của con người đó chứ, con đầu độc cha thay đổi di chúc, huynh thí đệ... bao nhiêu bộ phim tiểu thuyết trong đầu đó a.

Trương Hàm cười với hắn, "Ta có nhiều huynh đệ muội lắm, nếu tính thêm số thúc chất a di thì phải gần 60 người."

"Nhiều quá a." Mộ Dung gia chỉ có 4 người, tính cả hắn.

"Nhưng gia chủ hiện tại là huynh trưởng của ta."

"Huynh trưởng ngươi là dòng chính? Hay huynh ấy rất giỏi?" Những tiền nhiệm gia chủ cổ hủ sẽ chỉ chọn dòng chính kế nhiệm, những gia chủ thông thái biết nhìn xa sẽ chọn một thừa kế giả thật sự có tài, cho dù thừa kế giả đó không phải con mình mà là con của cô dì chú xa lắc nào đó. Hắn nghĩ loại gia chủ thứ hai tốt hơn, người thừa kế phải giỏi mới đưa gia tộc đi lên được, chứ huyết thống dòng chính tích sự gì.

"Là dòng chính, cứ nghĩ đến huynh ấy là ta tức điên lên được." Trương Hàm chán nản kể, "Ngươi không biết cuộc phân tranh giành ghế đó thảm liệt thế nào đâu, ta tốn công trợ giúp để huynh ấy đăng vị. Vậy mà huynh ấy còn không biết ơn, vừa đăng vị xong đã chạy đến kêu ta thế chỗ đi, lí tưởng của huynh ấy là làm một điêu khắc gia."

"...... Vậy ngươi lên làm gia chủ đi."

"Hừm, nếu ta muốn thì quá dễ, nhưng ta không thích, phiền lắm." Y than vãn, "Vì ta không muốn, nhưng cái ghế đó cũng không nên để đám thúc di kia ngồi, nên ta mới đạp thân nhân ruột thịt của mình lên. Sử bao thủ đoạn, tốn công như vậy, vậy mà giờ huynh ấy suốt ngày đẩy việc của một gia chủ cho ta làm, bản thân thì kể lể kêu than ngồi đó bức bối quá nhiều quy tắc, huynh ấy chỉ muốn ngao du thiên hạ điêu khắc vạn vật thôi, ngươi bảo ta có tức điên lên không?"

Hắn ngồi nhìn y gầm gừ khó chịu, thật không biết nói gì, nhưng nếu nói, hắn sẽ nhận xét hai huynh đệ ngươi thật giống nhau.

"Bực quá nên ta tự mình dẫn đoàn trốn đi đến đây buôn bán, kệ huynh ấy tự lo việc đi, huynh ấy muốn ngồi khóc trên cái ghế đó thì tùy, ta không quản nữa. Ta ghét huynh ấy nhất, người đâu mà vô dụng ngu xuẩn, chẳng giống ta chút nào." Y nắm tay nói, rồi dừng lại, hạ mắt, ngập ngừng, "Nói thế chứ chắc không sao đâu nhỉ, ta đã để lại vài tâm phúc phụ việc y mà...."

Hắn bật cười, ha ha, thì ra là đệ đệ giận lẫy huynh trưởng trốn nhà đi. Không hiểu sao hắn thấy rất buồn cười, bề ngoài hùng hổ la mắng, nhưng thật ra y chỉ mạnh miệng, nếu có việc gì với ca ca, e y là người đầu tiên nhảy dựng lên.

Tình huynh đệ... a, sao nhớ tiểu muội của mình quá. Nhóc ấy cũng giống người này, luôn mắng hắn trạch nam ngu ngốc, nhưng hắn bị thương là lại lo lắng không dứt, ai dám bắt nạt hắn là nhóc xông lên đánh ngay.

Tiểu muội muội.... huynh nhớ muội lắm. Nếu có thể về, huynh sẽ thương muội thật nhiều, sẽ cưng chìu muội hơn, sẽ trân trọng muội thật nhiều....

"Hey, ngươi nghĩ chuyện gì thế?" Tên đó kêu lên, hắn ngẩng đầu, thấy y đang nhìn hắn, mắt ánh lên quan tâm, "Nghĩ gì mà mặt như sắp khóc vậy a? Ta mới nên khóc vì huynh trưởng vô dụng nhà mình đây này, ngươi là con một được sủng thì khóc cái gì?"

Đó gọi là an ủi à?

"Đời nhiều chuyện không như ý, quan trọng là phải lạc quan vui vẻ vượt qua." Y nhẹ nói, rồi cười toe toét, "Học ta đây này, cứ đi sòng bạc phiêu mĩ nữ thì chuyện buồn nào cũng bay hết nha."

"..."

"Đi giải buồn với ta nào. Ta sẽ dạy ngươi vài mánh khóe hay, ngươi sẽ thấy nhìn bản mặt thộn ra ngây ngẩn của nhà cái là niềm vui của đời a." Y nháy mắt, đưa tay ra với hắn.

Diệp Y ngơ ngác, trước khi nhận ra thì tay hắn đã đưa lên, nắm lấy tay y.

Nhiều lúc vận mệnh được quyết định bởi những điều rất đơn giản, như chính sự nổi hứng thiện lương cứu cây hoa đã khiến Diệp Y tạo ấn tượng tốt với Triệu đế, chính suy nghĩ khuyên con sói đừng cắn người đã khiến Hắc lang đặt lòng trung thành với Diệp Y, thì nay, vì sự ham chơi con nít vào sòng bạc, rồi níu cửa đòi chơi tiếp đã khiến hắn gây được sự chú ý của Trương Hàm.

Nếu sau bữa ăn này, hắn quay đầu ra về bình thản, thì trong mắt Trương Hàm, hắn dù thú vị thì cũng chỉ là một thiếu gia xa xôi ở Triệu quốc, không đáng để y quá quan tâm.

Nếu hắn không nắm lấy bàn tay đó, rất nhiều việc về sau đã không xảy ra.

Nhưng, hắn đã nắm lấy tay y, lúc đó có thể đổ tội cho việc hắn thất thần không nghĩ kĩ, nhưng khi Diệp Y trung thực với lòng mình, hắn không thể phủ nhận giây phút đó mình bị y thu hút.

Rõ ràng ngoại hình không quá xuất chúng, chỉ là mỹ nam thường thường bậc trung, nhưng biểu tình của y lúc ấy, ánh mắt của y lúc ấy, giọng nói hào sảng thoải mái ấy.... tất cả đều khiến hắn không thể tự chủ được nghe theo y.

Không phải là động tâm của tình nhân, mà là một điều gì khác....

Nam nhân ấy không dựa vào vẻ ngoài, không dựa vào quyền thế, y có năng lực thu hút người khác một cách tự nhiên, tựa như bậc anh hùng dũng giả trong một bộ phim, không nhất thiết phải đẹp nhất, không nhất định phải mạnh nhất, nhưng các nhân vật khác cứ thế quay quanh người đó vì sự chính nghĩa của dũng giả, vì niềm tin của dũng giả, vì lý tưởng của dũng giả.

Diệp Y rõ ràng đã cảm thấy y không phải người tốt, lý tưởng của y là chơi gái cá cược, nếu đóng phim hẳn sẽ vào vai phản diện, nhưng cứ thế.... bị y thu hút.

Có lẽ, hắn bị hào quang đầy sức sống của tâm hồn y thu hút.

Hắn không hiểu được, nhưng có lẽ cũng chẳng cần hiểu làm gì, nếu lí trí diễn giải được cảm xúc thì trên đời đã không có bao mối tình ngang trái, sẽ không có những bậc ngu trung biết chủ nhân sai nhưng vẫn tôn thờ tuân phục.

Cứ thế, Diệp Y quen biết Trương Hàm.