Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Quyển 1 - Chương 12-2: Phiên ngoại 1: Hắc Lang (Nhất)




Lần đầu tiên Hắc lang mở mắt ra nhìn thế giới, là khi nó đang ở trong một cái hang. Nó không biết chính mình đang ở đâu, cũng không có khái niệm 'hang' là vật gì, nó chỉ biết bao quanh nó là những vật thể bông xù có màu xám có màu đen trông như nó, luôn ngọ nguậy bò bò hướng về một vật thể lớn hơn nó nhiều.

Nó không hiểu 'mẹ' là gì, nhưng cái nhìn đầu tiên đã nói cho nó biết, sinh vật này chính là thứ đã mang cho nó bầu sữa ấm nóng, là sinh vật có cái lưỡi dài mềm mại đôi lúc liếm lên bộ lông xù của nó, là sinh vật sẽ yêu thương bảo vệ nó vô điều kiện. Ngay khi nhìn thấy sinh vật kia, dù tâm trí còn non nớt không hiểu gì, nó đã cảm thấy bản năng gắn bó với vật kia.

Nó dần lớn lên, đã nhận thức được vạn vật hơn, nó đã biết sinh vật kia gọi là 'mẹ', những vật lông xù cựa quậy luôn giành giật bầu sữa với nó là những con lang đã ra đời cùng lứa với nó, gọi là thân nhân. Nó có năm thân nhân, hai ca ca, một tỉ tỉ, một đệ đệ, một muội muội. Đương nhiên nó không biết phân loại rõ ràng như thế, mà trong thế giới của loài sói, thứ tự ra đời chẳng quyết định được gì, ai nanh lớn kẻ đó là lão đại. Từ hồi chưa chập chững biết đi, đàn sói nhỏ đã biết gừ gừ kêu cắn xô đẩy nhau nhằm giành giật vị trí có nhiều sữa hơn, đến khi lớn hơn, biết bò biết đi, nanh cũng không còn là nanh sữa, chúng bắt đầu những cuộc nội chiến nho nhỏ, có lúc vì giành sữa, có lúc vì con này giẫm chân con kia, có lúc chẳng vì gì cả. Đơn giản vì chiến đấu là bản năng nòi giống của chúng, từ thơ bé chúng sẽ chiến đấu với nhau để phân định thứ bậc trong bầy, cũng là để rèn luyện kĩ năng, rồi sau này chúng sẽ trưởng thành, sẽ được rèn luyện trong thế giới hoang dã, sẽ mang những kinh nghiệm từ hồi nằm trong ổ này làm vốn để bước vào đời. Mẹ chúng luôn khuyến khích chúng đánh lẫn nhau, khi cái hang nhỏ đầy những tiếng gừ sủa non nớt của sói con, mẹ chúng chỉ quan sát, khi thấy có dấu hiệu quá mức mới ra chân tách chúng ra.

Hắc lang càng lúc càng lớn, chiến tích của nó cũng là tốt nhất trong bầy, nó bắt đầu học được nhiều thứ hơn, như việc nó không chỉ có mẹ và thân nhân, nó còn có một người cha, cha nó không có bầu sữa như mẹ, nhưng cha nó luôn là kẻ mang những thực phẩm đầy mùi hấp dẫn về. Cả bầy sói nhỏ đã bị mùi ấy thu hút, ban đầu, khi ngửi thấy mùi ngon lành ấy dạ dày chúng đều sôi lên, lũ sói con đều bò đến hướng đến mùi đó, và bị những cú quật chân gừ sủa của mẹ nó xua đi. Mấy lần liên tiếp đều bị như thế, mẹ chúng dần nặng tay hơn, không chỉ quật chân mà còn dùng cả nanh táp chúng, nên bầy sói con dần hiểu thứ thơm ngon kia không dành cho chúng. Hắc Lang là con sói bạo gan nhất, cũng khôn khéo nhất trong bầy, nó quyết không chịu thua, ham muốn được đụng tới thứ thực phẩm có mùi khiến nó đói khát kia càng khiến nó thêm liều lĩnh, và có một lần nó đã thành công, nuốt được một miếng nhỏ. Thứ đó thật ngon, chất tanh chảy trong cuống họng nó khác hẳn sữa của mẹ, khiến nó càng muốn được ăn thêm nữa.

Sau lần nó thành công không lâu, nó nhận ra bầu sữa của mẹ ít dần, và mẹ nó bắt đầu nhai nhuyễn thứ thực phẩm đỏ rực mềm mại kia rồi bón cho chúng. Sói nhỏ không hiểu quy trình trưởng thành của chính mình, không biết nó bây giờ đang được cai sữa, tâm trí non nớt của nó chỉ cảm thấy thỏa mãn khi giờ có thể được ăn món ngon kia mà không cần lén lút rình trộm trước mũi mẹ nữa. Đương nhiên cũng như mọi khi, nó là sói con chiếm được nhiều thịt nhuyễn đó nhất.

Sói con cứ lớn lên, nó đã nhận ra trong thế giới nhỏ này có một bức tường ánh sáng đặc biệt hơn các bức tường khác, cha mẹ nó sẽ đi xuyên qua bức màn ánh sáng đó rồi quay vào. Các con sói nhỏ đều hướng theo ánh sáng ấy, tựa như những con thiêu thân bị lửa đỏ thu hút, bản năng nói với chúng sau ánh sáng ấy là một thứ gì đó rất kì diệu, là một điều tất yếu với từng sinh vật sống, hắc lang cũng cảm thấy khao khát bản năng ấy, nhưng bản năng của nó còn mách bảo nó một điều sâu hơn, rằng ánh sáng ấy rất nguy hiểm, có đầy những điều có thể giết chết một sinh mệnh bé nhỏ như nó. Cảm giác bị đe dọa ấy đã luôn dậy lên trong lòng Hắc lang mỗi khi nó nghe những tiếng ầm ầm không biết từ đâu, rồi những tiếng gầm rú đến từ ngoài hang của những sinh vật nó không biết.... tất cả những điều đó đều bí ẩn, đều có thể hại nó. Mỗi khi cảm thấy không an toàn, hắc lang đều thu mình lại, nép vào người mẹ, nếu mẹ không ở, nó sẽ cuộn thân như một cục đá xám, cứng ngắc như đã chết, cả tiếng thở cũng sẽ bé gần như không thể nghe thấy.

Không thể phủ nhận việc ngay từ đầu hắc lang đã là con sói khôn ngoan nhất trong bầy, biết cảnh giác trước hiểm họa nhất, điều này đã gia tăng cơ hội sống của nó trong thế giới hoang dã. Nó đã mơ hồ cảm thấy thế giới ngoài hang không chỉ kì diệu mà còn nguy hiểm, nên trong khi các anh chị em chạy loạn ra khỏi bức tường ánh sáng, ra thế giới bên ngoài, nó là con sói duy nhất kiềm nén bản năng ngoan ngoãn ở lại trong hang. Nó chỉ ra ngoài khi có mẹ đi cùng. Nó đã làm đúng, khi một ca ca và một đệ đệ của nó đã mất tích vì liều lĩnh đi chơi khi cha mẹ chúng đi vắng săn mồi. Sói con lúc ấy vẫn không hiểu huynh đệ của mình rất có thể đã trở thành thực vật của các loài ăn thịt lớn khác, nó chỉ mơ hồ biết đàn sói của mình hình như ít đi.

Nó có rất nhiều điều không hiểu, hành động phần lớn dựa theo bản năng mách bảo, bản năng nói bên cạnh mẹ rất an toàn, nên nó theo sát mẹ mình mỗi khi mẹ về, bản năng nói khi gặp nguy hiểm, hãy bỏ chạy, bản năng nói nếu gặp thứ yếu hơn, hãy tấn công... Nó làm như thế.

Sói con khi đã lớn khôn hơn một chút, lá gan và trí tuệ cũng tăng lên, bắt đầu bạo dạn thăm dò thế giới xung quanh nó cả khi mẹ không ở cạnh, đương nhiên nó vẫn luôn ghi nhớ cái hang quen thuộc của mình, phạm vi thăm dò cũng lấy cái hang làm trung tâm, ban đầu nó chỉ đi quanh, rồi khi thấy không sao lại mở rộng dần, cứ thế, nó nhìn và học hỏi, không chỉ tuân theo bản năng, nó bắt đầu dùng lí trí để suy xét sự việc.

Bây giờ nó đã biết 'hồ nước' là vật gì, hồ nước là một vật thể nhìn như mặt đất bằng phẳng, nhưng nếu dẫm lên sẽ khiến nó chìm xuống, nhưng đồng thời lại có thể uống vào bụng, có thể giải cơn khát cháy trong cổ họng nó. Rồi nó cũng học được việc không phải những con vật bé hơn nó thì nó có thể ăn, như con gà con, nó có thể ăn, nhưng một con chuột chũi, nó không thể ăn, hoặc nếu muốn ăn cũng phải trả giá đắt (chuột chũi khi lên mặt đất sẽ rất hung dữ)... Nó cũng biết phân thế giới thành hai loại cơ bản: có thể và không thể di động. Loại thịt mẹ nó mang cho nó đều của những vật có thể di động, nếu nó muốn ăn thì phải săn được những vật đó. Nó cũng từng theo mẹ nó trong những chuyến săn mồi, nó thấy mẹ nó nằm bất động như tảng đá trong cả tiếng, sau đó lao bật lên, nhào tới cắn vào cổ con hươu, nó cũng từng cùng mẹ nó vật lộn với gấu, dù sức lực còn yếu ớt so với một con gấu trưởng thành, nhưng nó cũng đã phụ trợ mẹ rất tốt bằng việc cắn chặt chân gấu, miệng không ngừng gừ sủa trợ uy cho mẹ. Nó học tất cả từ mẹ nó, kinh nghiệm săn mồi của nó cũng được tích lũy dần.

Lứa sói đó có 6 con, nhưng chỉ có nó là con sói duy nhất sống sót.

Hắc lang khôn khéo dần, tuy vẫn không thể săn những con mồi lớn, nhưng gà rừng sóc con nó đã có thể tự săn, đã biết thu mình lại khi phát hiện những con vật lớn mà nó không thể đối phó, đã hiểu hơn rằng trong những 'thức ăn' còn phân ra làm hai loại thức ăn, loại thức ăn không thể ăn nó và loại thức ăn có thể ăn nó. Như hươu, nai... dù gặp con đã trưởng thành nó cũng không cần e ngại, nhưng nếu gặp báo, hổ trưởng thành, tốt nhất nó nên tránh đi, vì những con đó thèm ăn thịt nó không kém gì nó thèm ăn thịt chúng.

Thế giới này với nó đầy những bất ngờ, mỗi ngày nó đều nghĩ mình đã hiểu hết, rồi mỗi ngày lại thấy những thứ mình chưa từng biết, có một vật nó cứ ngỡ là cái lá, nhưng đột nhiên vật đó chấp chới bay mất, nó sửng sốt chồm lên định bắt nhưng vồ hụt, chỉ có thể nhìn 'cái lá' chấp chới bay đi. Có một vật nó tin là rắn nên tránh đi, sau đó mới nhận ra đấy chẳng qua chỉ là con sâu màu xanh đang giả dạng rắn, có lần nó bị một quả nện xuống rất đau, nó ngạc nhiên nhìn lên, thấy một con khỉ đang cầm trái cây cười trêu tức nó rồi tiếp tục vặt trái cây ném xuống, lần đó nó đã giận điên vì bị khiêu khích, nhưng chỉ gừ sủa chứ chẳng thể trèo lên cây, cuối cùng đành cúp đuôi bỏ chạy khi nhận thấy chỉ có con khỉ tấn công được nó chứ nó chẳng làm gì được con khỉ, đồng thời cũng âm thầm ghi hận con khỉ đó trong đầu, ngầm quyết nếu có cơ hội sẽ khiến con khỉ đó biết hậu quả, nhưng cũng từ đó nó biết mình có thể lợi dụng công cụ để đạt mục đích, tri thức này đã giúp nó rất nhiều, khiến nó thậm chí còn khôn ngoan bỏ một con mồi ở giữa đồng nơi có nhiều chim, đợi chim sà xuống để nó vồ bắt.....

Trải nghiệm với cái chết của nó không như những con sói bình thường, nó biết đến sự kinh khủng của cái chết khi lỡ ăn phải một quả cây. Nó không biết quả đó là quả gì, hơn nữa lúc ấy nó cũng đã biết thứ nó có thể ăn là những thứ đi được, nhưng không hiểu sao, thứ quả ấy khiến nó dậy lên nỗi thèm khát mãnh liệt, khiến nó bất chấp lí trí cắn nuốt nó vào bụng.

Nó còn nhớ rõ, lúc ấy nó đã đi chơi hơi xa, đang đi, nó thấy một bông hoa đang rủ xuống thấp. Hoa đang xòe cánh đỏ, không có mùi thơm, nó vốn không để ý những thứ không ăn được, nhưng đúng lúc nó nhìn qua thì lại thấy bông hoa đó đang chụm lại, kết quả. Lần đầu tiên tận mắt thấy một bông hoa kết trái nên nó có chút hứng thú, dừng lại quan sát. Đầu óc của sói con không đủ tinh tế để nhận thấy lá của cây hoa này cũng có màu đỏ rực, cũng không có linh trí để thấy linh khí nồng nặc vờn quanh cây hoa, cũng không nhận ra cả cây này chỉ có đúng bông hoa đó, càng không biết, khi bông hoa bắt đầu kết trái thì lá cây cũng bắt đầu héo tàn, đến lúc hoàn toàn kết quả thì cả cái cây như đã chết khô không còn sức sống.

Nó đã không biết những kì dị đó của cây hoa này, nếu nó từng thấy con người, có lẽ sẽ nhận thấy quả bông hoa kết ra có đầu thân chân tay, như một con người thu nhỏ. Điều nó biết ngay khi quả cây kết ra là nó nhất định phải ăn quả này. Lí trí của nó tiêu biến, chỉ còn khát vọng muốn ăn thứ trái này. Nó là con vật đã may mắn ở ngay cạnh khi thần thụ này kết trái, có thể nói đây chính là cơ duyên chỉ dành cho nó, nếu nó đến muộn hơn, hay đến sớm hơn, thì quả này đã bị những con vật khác ăn mất, nhưng quả ấy đã vô tình thành thục đúng thời điểm nó đến. Là cơ duyên, là mệnh định, là trời ban ân sủng, sói con không biết những từ ngữ hoa mĩ ấy, nó chỉ đơn thuần ăn quả đó thôi, với nó món thần vật ấy chẳng qua cũng chỉ là một thức ăn hơi lạ không như những món thịt thông thường.

Khoảnh khắc nó dứt quả ra khỏi cành, cả cái cây biến thành tro bụi tan vào thiên địa. Nó lúc ấy cũng không hề tự thấy may mắn, ngược lại bắt đầu kêu gào đau đớn, bụng nó như sôi lên, cơ thịt trong nó như đang vỡ vụn rồi quằn quại dịch chuyển.... Sói con chưa từng biết đến đau đớn như thế trong đời, cũng không biết phải làm gì để bớt đau, đau khiến nó không thể đi hay chạy, chỉ nằm co quắp kêu gào, kinh hoàng như thấy cái chết trước mắt, không hề biết trong lúc nó nằm đó thống khổ, một quầng sáng kì dị đã hình thành như chiếc lồng bao quanh thân nó, toàn thân nó đang được thoát thai hoàn cốt. Sói con không hiểu cũng không trân trọng, nó chỉ cầu mình không chết không đau nữa, tâm trí nó vẫn còn non nớt, hiệu lực của Chu quả vẫn chưa biểu hiện, chỉ ẩn vào trong cơ thể nó, đợi cơ hội để xuất hiện thay đổi vận mệnh cuộc đời nó.

Sau lần đó, sói con trở nên càng cẩn thận trước những vật không biết. Trước đó nó đã luôn cẩn thận, nhưng sự cố gần chết đó càng khiến nó khắc sâu 'vật không biết là vật nguy hiểm','vật nguy hiểm không thể loạn ăn'.

Sói con đi săn cùng cha, cùng mẹ, chủ yếu là học hỏi kĩ năng của họ, có lúc tự đi săn những vật nhỏ coi như ăn vặt cho mình, nhưng có một lần, cha mẹ nó mang về một mồi săn kì lạ. Nó chưa từng thấy loài vật này trong rừng, loài này trông giống khỉ nhưng ít lông hơn, nhưng rồi nó cũng không để ý đến loài vật này là gì, chỉ cúi đầu cùng ăn với cha mẹ nó.

Nó không biết mồi săn đó sẽ mang nguy hại lớn thế nào.

Ngày hôm sau, mẹ nó mang về một mồi săn giống hôm qua, nhưng nhỏ hơn, với nó đó cũng chỉ là thịt ăn.

Nó không biết tên của loài vật đó là 'con người'.

***

Sói mẹ gầm sủa điên cuồng, lao vào cắn xé, nhưng bị một mũi tên vô tình bắn chết. Sói cha đã cắn đứt cổ một tên trong chúng nhưng cũng bị tên bắn trúng, ngã xuống bất động.

Sói con thấy tất cả những điều đó. Nó gầm lên điên dại, muốn bổ vào kẻ thù, nó vẫn chưa biết cái gọi là 'báo thù', nhưng phần nóng cháy cuồng dại trong nó đang gào thét bảo nó bất chấp tất cả giết kẻ cầm cung tên vừa bắn cha nó kia.

Đó là gia đình của nó. Hắc lang là lang tộc, với nó con người là thịt ăn, trong mắt nó nó không có tội khi ăn con người, nó cũng không biết cha mẹ nó bị coi là sói hoang hung bạo đã giết người, nên bây giờ con người săn đuổi giết lại cha mẹ nó, nó không hiểu những phân cách chủng tộc ấy, nó chỉ cần biết con người cầm tên kia vừa bắn mẹ nó, bắn cha nó. Bản năng nói với nó họ rất nguy hiểm, nó không thể thắng, nó sẽ chết, nhưng nó bất chấp bản năng mách bảo, nó chỉ muốn giết chết kẻ kia.

Một cái lưới vô tình quấn quanh người nó, nó rú lên, không thể vùng thoát, nhưng nó vẫn gầm sủa điên dại không dứt với kẻ đã hại cha mẹ nó. Nó thề, y sống thì nó chết.

Giữa những tiếng gầm như đến từ địa ngục của Hắc lang, kẻ đã giết cha mẹ nó cười nói bảo hãy lột da hai con sói kia làm áo khoác, rồi thích thú nhìn nó với ánh mắt đánh giá lộ liễu. Nếu nghe hiểu tiếng người, nó sẽ nghe được những câu thế này,

"Con lang này có tiềm năng đấy."

"Vừa lúc ta đang cần bồi dưỡng Thú chiến cho Đấu Thú Tràng."