Mấy người Tiểu Quỳ đều đang đợi ở sân, Tiểu Lan và Tiểu Hiểu mặc dù lo lắng, nhưng khi thấy Tiểu Quỳ không chỉ không lo lắng mà còn tươi cười, liền biết nương nương không có chuyện gì nghiêm trọng.
Sau màn trướng, Sơ Tửu Tửu nằm trên giường lăn qua lăn lại, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Hàn Sở vốn định đứng dậy rời đi, nhưng nghe thấy tiếng động dừng lại, rũ mắt xuống, trong khoảnh khắc đó, đáy mắt hắn dâng lên một cơn sóng ngầm mạnh mẽ, đồng thời tai cũng ửng đỏ.
Lớp voan mỏng trên vai Sơ Tửu Tửu bị kéo xuống, treo lửng lơ trên cánh tay ngọc, để lộ bờ vai trắng như ngọc, phần n.g.ự.c trên trắng muốt, thật sự rất bắt mắt.
Hàn Sở thở gấp, cúi người ôm nàng vào trong giường, hương hoa nhẹ nhàng và sự tiếp xúc mịn màng như ngọc khiến tay hắn như lún vào bông, dưới hai tầng kích thích nặng nề, những cảm xúc lạ lùng dâng trào.
Sơ Tửu Tửu với gương mặt đỏ hồng như hoa, quyến rũ như hoa đào, nàng hừ hừ nói gì đó, đôi môi căng mọng, thỉnh thoảng hơi hé mở.
Đột nhiên, một gương mặt tuấn tú hơn cả Phan An gần như chạm sát vào mặt nàng, đôi môi mỏng phủ lên môi nàng, khẽ hôn vài cái, khi nàng vô thức hừ hừ, hắn liền xâm nhập vào giữa môi và răng, đùa giỡn và kích thích đầu lưỡi non nớt của nàng, làm rối loạn dòng cảm xúc trong lòng nàng.
Sơ Tửu Tửu phát ra âm thanh rầm rì như bị hắn quyến rũ, đầu lưỡi để mặc cho hắn chiếm đoạt.
Hàn Sở như muốn nuốt chửng nàng, hôn nàng đến mức nàng vô thức ngẩng cao chiếc cằm xinh xắn, môi lưỡi hoàn toàn bị cuốn vào thế tiến công của hắn.
Màn trướng bị gió thổi nhẹ bay phập phồng, Sơ Tửu Tửu nằm trên giường với vẻ đẹp như hoa đào, đỏ hồng như sắc xuân, nét mặt mang chút mềm mại đáng yêu.
Nàng nhếch cằm, để lộ chiếc cổ bờ dài thanh tú, váy tề hung màu cánh đào buông lỏng nửa che nửa hở.
Hàn Sở khẽ vuốt ve cổ tay ngọc của nàng, hôn cực mạnh như muốn nuốt chửng cả nàng.
Sơ Tửu Tửu hơi há miệng, đôi mắt xinh đẹp toát lên vẻ xuân sắc.
Tóc đen của nam nhân đội mũ ngọc rủ xuống cánh tay ngọc của nàng, che đi một phần trắng muốt.
Sơ Tửu Tửu say rượu, ý thức mơ hồ, những cảm xúc lạ lùng ập đến, khiến nàng rơi vào tay giặc.
Đợi khi nàng tỉnh lại, bầu trời đã tối đen, Sơ Tửu Tửu vẫn còn hơi mơ màng, nhưng đã tỉnh táo hơn nhiều, nàng ôm đầu hơi đau nhức, ở trên giường nhấc người dậy.
Cảm giác môi lưỡi tê tê, n.g.ự.c cũng hơi trướng đau, không lẽ nàng say rượu rồi ngã?
Nàng cố gắng nhớ lại, ký ức chỉ dừng lại khi Lý thục dung vừa múa xong.
Mỗi bước mỗi xa
Sơ Tửu Tửu xuống giường, ngoài việc môi lưỡi tê tê và n.g.ự.c đau nhức, các bộ phận khác không có gì khác thường.
“Nương nương, người đã tỉnh ạ?” Tiểu Quỳ nhẹ nhàng đi đến, Tiểu Lan mang chén canh giải rượu đến.
“Đã tỉnh, bản cung có phải say rượu rồi ngã không?” Nàng ôm đầu đau nhức hỏi Tiểu Quỳ.
Tiểu Quỳ khẽ lắc đầu: “Hồi nương nương, lúc người trở về là Hoàng thượng ôm người vào điện.”
Sơ Tửu Tửu “ồ” lên một tiếng, khi thông tin nhanh chóng ngấm vào đầu, nàng suýt nữa bị sặc.
“Khụ khụ khụ…”
Tiểu Lan vội vàng vỗ lưng cho nàng: “Nương nương, người có ổn không?”
Sơ Tửu Tửu xua tay với nàng ấy, ho mãi mới ngừng, biểu cảm cực kỳ khiếp sợ.
“Ai… ai ôm ta vào điện?!” Đại phản diện ôm nàng về điện sao?!
Tiểu Lan vui mừng: “Là Hoàng thượng, Hoàng thượng còn ở lại trên giường với người một lúc.”
Sơ Tửu Tửu: “!!!”
Nàng không biết nghĩ đến điều gì, mặt lập tức đỏ bừng, chắc chắn không phải… dù sao người đó cũng không gần nữ sắc.
“Tiểu Quỳ, bản cung muốn tắm.” Nàng đỏ mặt muốn xác nhận điều gì.
“Vâng, nương nương.”
Trong bồn gỗ, Sơ Tửu Tửu để lộ bờ vai mảnh khảnh, không biết nước quá nóng hay do mặt đỏ tim đập mà không chỉ khuôn mặt trắng như sứ, toàn thân nàng cũng đỏ hồng.
Nàng vừa xấu hổ vừa hoảng, cắn môi, dùng nước ấm để làm dịu cơn đau nhức trong lòng, kia… Kẻ xấu!
Một đêm này, Sơ Tửu Tửu chỉ cần nghĩ đến Hàn Sở ở trên giường hôn nàng… giờ nằm trên giường vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cảm xúc lạ lùng khiến nàng không thể chợp mắt.
Dưỡng Tâm điện, Hàn Sở mặc tẩm y, làn da trắng lạnh như vừa tắm xong.
Lý công công thật sự bất đắc dĩ, từ tắm nước lạnh đến ngâm nước lạnh, ông ta đã lo lắng đến phát điên! Thời tiết đã chuyển lạnh rồi, Hoàng thượng sao còn ngâm nước lạnh được chứ!?
“Hoàng thượng, long thể quan trọng, ngài hãy uống một chén canh gừng đi.”
Hàn Sở với vẻ mặt lạnh lùng không động đậy, cúi đầu viết chữ, để tìm sự bình tĩnh và giảm bớt dục vọng, nhưng hiệu quả rất kém.
Sau khi hôn xong, khi mặc áo cho Tửu Tửu, những hình ảnh khiến huyết mạch hắn sôi sục lại hiện lên trong đầu, Tửu Tửu mềm mại như hoa… suýt nữa khiến hắn hóa thành sói đói, nuốt chửng nàng.
Ngòi bút trên giấy lụa lệch đi, tranh chữ bị hủy.