[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 71




Tiểu Quỳ như hóa thành một bức tượng, ngơ ngác nhìn nàng, nương nương… vừa rồi đã làm gì vậy?

Sơ Tửu Tửu cũng không quan tâm đến hình tượng nữa, đã giả ma rồi, còn giữ hình tượng gì nữa.

“Tiểu Quỳ, theo bản cung trở ề điện.” Ở đây thật đáng sợ, thật khâm phục Dư quý nhân sống ở đây, gan lớn thật.

Nhưng bị phân vào trong điện này, Dư quý nhân chắc cũng rất bất lực.

Tiểu Quỳ lấy lại tinh thần, nương nương của mình, ngoài việc chiều chuộng còn có thể làm sao bây giờ.

“Vâng, nương nương.”

Tiếng đập cửa ngừng lại một lúc, lại vang lên “binh binh”, lần này khác với âm thanh trước, cái “cửa” dường như đang cố gắng nói điều gì đó.

Sơ Tửu Tửu nghe ra có điều không ổn, dừng bước, nhìn về phía cung điện phía sau.

Nàng quay lại nhìn, ngay giây tiếp theo, tiếng đập cửa càng lúc càng gấp gáp, trong đêm tối tĩnh lặng đặc biệt chói tai.

Ngô thục nghi dù có đập đầu đến chảy m.á.u cũng không quan tâm, m.á.u đã chảy xuống trán, làm đau mắt nàng ta, nàng ta muốn sống… nàng ta muốn sống! Nàng ta đã sai rồi… Nàng ta đã sai hoàn toàn! Phương chiêu dung mới là ác quỷ thật sự không buông tha cho ai!

Sơ Tửu Tửu xuyên qua bóng tối, chăm chú nhìn vào hai cánh cửa điện, mới nhận ra rằng cửa của điện bỏ hoang đang rung lên vì bị đập vào.

“Tiểu Quỳ, bên trong… có phải có người không?” Nàng vô thức hỏi ra.

Ngô thục nghi đập cửa mạnh hơn, cửa “binh binh” vang lên.

Tiểu Quỳ không muốn đắc tội với người phía sau, nhưng… Lỡ đâu mục đích của vị phi tần này là nhằm vào nương nương… Bọn họ lại tình cờ xuất hiện ở đây, nếu ngày mai ở nơi này có người chết, nương nương sẽ bị liên lụy, cho dù nương nương chứng minh không phải do nàng g.i.ế.c người, cũng sẽ phải mất nhiều thời gian để giải thích, vô duyên vô cớ rước lấy rắc rối.

“Nương nương, có muốn đi xem không?” Tiểu Quỳ hỏi nàng.

Sơ Tửu Tửu lo lắng điều mà Tiểu Quỳ cũng lo lắng, không muốn bị vu oan, dù sao tự dưng xuất hiện ở đây, lại đúng lúc có người chết, từ bất kỳ góc độ nào nghĩ thì bọn nàng cũng đều có hiềm nghi.

Nàng do dự một giây rồi gật đầu: “Đi, đi xem.”

Phương chiêu dung ẩn nấp trong bóng tối, ra hiệu cho hai tì nữ tử sĩ, ý nghĩa đại khái là trước tiên g.i.ế.c Ngô thục nghi, rồi g.i.ế.c tì nữ của Nhu phi, rồi rút lưỡi làm Nhu phi mất đi khả năng nói chuyện.

Làm như vậy, vừa có thể diệt khẩu Ngô thục nghi, người biết toàn bộ chân tướng, vừa có thể khiến Nhu phi không thể nói ra sự thật.

Trong bóng tối, Phương chiêu dung ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, một phi tần câm điếc đã bị hủy hoại, Hoàng thượng có thể có được bao nhiêu hứng thú với nàng?

Hai tì nữ tử sĩ nhận lệnh, nhanh chóng biến mất trong góc tối.

Lúc này, Tiểu Quỳ đã mở cửa cung điện bỏ hoang, Sơ Tửu Tửu đứng sau nàng ấy, Ngô thục nghi đang nằm dưới đất, đầu đập đến bầm dập.

Sơ Tửu Tửu: “!” Dọa nàng nhảy dựng.

Nàng được Tiểu Quỳ bảo vệ phía sau, người nằm trên đất bị trói chặt, m.á.u gần như phủ kín mặt nàng ta, đặc biệt trong bóng tối trông thật kinh hoàng, căn bản không nhận ra nàng ta là ai.

Tiểu Quỳ vừa định cúi xuống lấy miếng vải trong miệng người nằm trên đất ra, đột nhiên, sắc mặt nàng ấy cứng lại, với tốc độ cực nhanh nhảy lên trên tường, tránh được một cuộc tập kích từ một ả tì nữ. Đoản kiếm trong tay lập tức biến thành trường kiếm, khí thế sát phạt hướng về phía Sơ Tửu Tửu, kịp thời dùng kiếm chặn lại, mạnh mẽ hất ra.

Cảm giác nguy hiểm c.h.ế.t người khiến Sơ Tửu Tửu dựng tóc gáy, nàng phản ứng nhanh chóng, cúi người, nghiêng mình lộn vài vòng, thành công tránh xa, nàng không biết võ công, điều duy nhất có thể làm là không trở thành gánh nặng cho Tiểu Quỳ.

Ả tì nữ tử sĩ kia rõ ràng ngẩn người, có lẽ không ngờ Sơ Tửu Tửu lại tay chân nhanh nhẹn như vậy.

Sơ Tửu Tửu từ nhỏ học vũ đạo, độ dẻo dai và khả năng phản ứng khi gặp nguy hiểm luôn rất tốt.

Mỗi bước mỗi xa

Mà vào lúc này, Tiểu Quỳ đã giao đấu với tì nữ công kích mình trước đó, Sơ Tửu Tửu nhận thấy Tiểu Quỳ rõ ràng chiếm ưu thế, người vừa tấn công nàng ấy bị đánh lùi từng bước, có vẻ như sắp giành chiến thắng.

Sơ Tửu Tửu thấy còn một tì nữ tử sĩ nữa đang vung kiếm định g.i.ế.c người bị trói trên đất, xong rồi! Nếu người trên đất bị giết, thì hai người đó chắc chắn sẽ đồng thời tấn công Tiểu Quỳ! Một mình Tiểu Quỳ làm sao đánh lại hai người!

Nàng bất chấp, cầm lấy một cây gậy trúc bên cạnh đ.â.m vào tì nữ đứng ở cửa, trực tiếp đẩy mạnh vào đối phương, dùng hết sức mà va chạm thật mạnh.

Tử sĩ bị nàng đẩy lùi hai bước, có chút tức giận, rút kiếm định trước tiên phế bỏ nàng.

Sơ Tửu Tửu lập tức ném cây gậy trúc đi, vừa chạy về phía con đường nhỏ bên cạnh vừa khiêu khích nói: “Ngươi không đuổi kịp ta đâu, tức c.h.ế.t ngươi!”

Tử sĩ: “…”

Chỉ vài bước khinh công đã đuổi kịp Sơ Tửu Tửu.

Sơ Tửu Tửu quay đầu lại trực tiếp mắng: “Vãi ngươi! Ngươi biết khinh công thì giỏi lắm sao!” Khi dễ nàng không biết khinh công.

Phía sau tì nữ đang đuổi theo, Tiểu Quỳ đã giải quyết xong một tử sĩ.

Sơ Tửu Tửu vừa chuẩn bị co chân lăn về phía trước để tránh những điểm yếu, thì vòng eo mảnh mai bị một cánh tay khỏe mạnh ôm chặt, ngay lúc sau, tay ôm lấy eo nàng đã chuyển lên che mắt nàng lại.

Trong khoảnh khắc đôi mắt bị che, nàng nghe thấy âm thanh đau xót của lợi kiếm xuyên qua m.á.u thịt, trên tẩm ý trắng của nàng bị vấy bẩn bởi những chấm m.á.u nhỏ li ti.

Bởi vì bị che mắt, Sơ Tửu Tửu không biết người cứu mình là ai? Chỉ nhớ rằng đại phản diện lần trước che đôi tai nàng, chẳng lẽ là đại phản diện?

Sơ Tửu Tửu đang định gỡ tay hắn ra, nhưng tay che mắt không buông ra, kiếm được rút về, phát ra tiếng thanh thúy, vòng eo mềm mại được một bàn tay khác nhẹ nhàng ôm lấy, nâng nàng lên bay vọt đi.

Cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến nàng vô thức ôm chặt người phía trước, thắt lưng rất rắn chắc… Là một nam nhân.

Hàn Sở rũ mắt nhìn Sơ Tửu Tửu ôm chặt mình như ôm lấy cọng rơm cứu mạng, hương thơm mềm mại tựa như ngọc trong lòng, cảm xúc kỳ lạ lại quấy phá.