Không uổng công những ngày qua ông ta đã nói tốt cho nàng trước mặt Hoàng thượng, sợ rằng mối nhân duyên này cứ như vậy sẽ đứt đoạn.
“Hoàng thượng, Nhu phi nương nương muốn tự tay nấu ăn cho ngài.” Giọng điệu của Lý công công không giấu nổi sự vui mừng.
Hàn Sở liếc nhìn hướng Hoa Khê điện, dung mạo đẹp hơn cả Phan An, sắc mặt không thay đổi, nói với giọng điềm tĩnh: “Ừ, trở về điện.”
Lý công công vui vẻ, Hoàng thượng nhanh chóng trở về điện, không muốn khi tì nữ của Hoa Khê điện mang món ăn của Nhu phi lên thì hắn không có ở Dưỡng Tâm điện.
Trong Hoa Khê điện, ba tì nữ liếc mắt nhìn nhau, nương nương muốn đích thân xuống bếp ư?
“Nương nương, không được, thân phận của người cao quý, sao có thể tự mình xuống bếp được.” Tiểu Quỳ lo lắng không muốn nàng bị thương, khuyên nhủ.
“Đúng vậy, nương nương.” Tiểu Lan cũng lo lắng.
Sơ Tửu Tửu vung tay lên: “Không sao, chỉ là chuyện bếp núc, bản cung làm sao bị thương được, bảo người phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu đi.” Nói xong, nàng cúi người, bắt đầu hái những trái ớt nhỏ đỏ tươi.
Tiểu Hiểu biết rằng phiên tiêu rất cay, hơn nữa khi chạm vào tay cũng dễ gây bỏng rát.
“Nương nương! Người không thể chạm vào phiên tiêu được!” Tiểu Hiểu phản ứng rất nhanh, lập tức cầm lấy phiên tiêu trong tay nàng.
Mỗi bước mỗi xa
Tiểu Quỳ lo lắng khuyên: “Tất cả hãy để nô tì lo, người hãy về điện nghỉ tạm đi.”
Tiểu Lan rời đi múc một muỗng nước lạnh để rửa tay cho nàng, làn da trắng như tuyết, dưới ánh nắng ánh lên một vẻ sáng nhẹ, những ngón tay mịn màng ướt đẫm nước.
Thấy vậy, Tiểu Lan càng không muốn nương nương lại gần phòng bếp.
“Nương nương, người vẫn là đừng xuống bếp thì hơn.”
Thấy mấy nàng ấy ai nấy đều lo lắng, Sơ Tửu Tửu cảm thấy mình không đến nỗi yếu đuối như vậy: “Loại phiên tiêu này, phải cắt ra mới cay.”
Thấy ba tì nữ vẫn giữ vẻ mặt lo âu, Sơ Tửu Tửu đành phải lùi một bước.
“Thế này đi, bản cung sẽ cầm đũa, những món đã cắt sẵn thì để người phòng bếp đến cầm, như vậy các ngươi có thể yên tâm rồi chứ?”
Nàng kiên quyết muốn xuống bếp, Tiểu Quỳ chỉ đành chú ý một chút, không để dầu b.ắ.n vào người nương nương.
“Vâng, nương nương.” Ba tì nữ đồng thanh nói.
Trong phòng bếp của Hoa Khê điện, nhìn thấy chủ tử da thịt mịn màng đang bận rộn, mọi người trong bếp không khỏi thán phục.
Sơ Tửu Tửu xắn tay áo bắt đầu xào nấu, xào đến nỗi phải gọi là khí thế ngất trời.
Khi ớt được cho vào xào, tiếng xèo xèo vang lên, khói bốc lên khiến mọi người trong bếp phải chạy ra ngoài ho sặc sụa.
Sơ Tửu Tửu thì không sao, vì kiếp trước nàng rất thích ăn cay, nên không nhạy cảm với vị cay.
Bên ngoài phòng bếp, mọi người đều phải kho khan, trong bếp chỉ còn lại Sơ Tửu Tửu một mình đang nấu nướng.
Về phần Tiểu Quỳ, không biết từ lúc nào đã đứng ở sau bức tường viện, nghe thấy bên ngoài bị sặc không kiềm được mà ho nhẹ, có lẽ tên thái giám bên ngoài cũng nghe thấy người bên trong ho, nên đã giảm bớt cảnh giác.
Tên thái giám được Ngô thục nghi phái đến gần như sắp ra nước mắt vì bị sặc, không biết Hoa Khê điện đang nấu món gì mà sặc đến thế.
Tên thái giám thấy có hai tì nữ đi qua, cố ý hành động phô trương, ném hà bao chứa bạc vụn vào trong sân.
Tên thái giám xác nhận hai tì nữ đã thấy hắn ta ném, liền quay người định rời đi, nhưng ngay sau đó, hà bao lại trực tiếp bay từ trong sân ra tới, đập thẳng vào đầu hắn ta.
Hắn ta kêu đau một tiếng, cúi đầu nhìn, hà bao vừa rồi bị ném rơi xuống chân hắn ta.
Tên thái giám: “?”
Hắn ta nhặt hà bao lên rồi ném vào Hoa Khê điện, thậm chí chưa kịp làm động tác gì, chỉ thấy hà bao lại chính xác ném trở lại vào lòng hắn ta.
Tên thái giám tức giận nghiến răng, lại ném vào trong, kết quả ngay sau đó lại bị ném trở lại, lực mạnh đến nỗi khiến bụng hắn ta đau đớn.
Nhìn hà bao không thể ném vào trong, tên thái giám: “…”
Hai tì nữ đi qua bên cạnh: “???” Đây… là đang làm gì vậy?
Trong Hoa Khê điện, Tiểu Quỳ mặt không biểu cảm, sát khí bao quanh nàng ấy.
Tiểu Hiểu, người thường ngày có chút sợ hãi nàng ấy, lúc này đang đứng sau lưng, lo lắng nhìn về phía đại thu bên ngoài điện, mấy ngày qua tên thái giám đó ngày nào cũng canh giữ bên ngoài.
“Tiểu Quỳ tỷ… Người đó lại đang đi qua đi lại bên ngoài điện.” Tiểu Lan sắc mặt lo lắng bất an, may mà bọn họ nghe lời nương nương, mấy ngày không ra ngoài, nên không để người khác có cơ hội.
Tiểu Quỳ nhìn về phía Dưỡng Tâm điện: “Không sao, bọn họ chỉ tự tìm đường c.h.ế.t mà thôi.”