Cùng lúc đó, Phương chiêu dung và Ngô thục nghi nhìn thấy những gai nhọn bất ngờ lộ ra, người trước có cách để gỡ bỏ hiềm nghi, người sau thì sợ đến mức hồn vía lên mây.
Sơ Tửu Tửu biểu cảm mơ hồ, những gai nhọn này…
Ngay khi đám phi tần nhận ra sự việc và cả người toát mồ hôi lạnh, một tiếng kêu bất ngờ phá vỡ sự im lặng.
"[Vãi! Lại có điêu dân muốn hại trẫm!]"
Đám phi tần: “!!!”
Lý công công: “!!!” Quay đầu nhìn, Hoàng thượng đang đứng bên cạnh.
“Hoàng thượng!” Lý công công run rẩy ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.
Nhóm phi tần có thể nghe được tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu, thầm nghĩ may mắn Hoàng thượng không có ở đây, nếu không, không chỉ tính mạng của Nhu phi khó giữ được, mà các nàng ta rất có thể vì vậy mà bị giận chó đánh mèo.
Một tiếng “Hoàng thượng” của Lý công công làm phần lớn đám phi tần sợ hãi tới mức liền quỳ xuống.
Nhóm phi tần không nghe thấy tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu, không hiểu tại sao bọn họ lại quỳ xuống sợ hãi như vậy, cũng đồng loạt quỳ theo.
Giây trước, Sơ Tửu Tửu còn đang nhận ra rằng có người muốn hại mình! Giây tiếp theo, cả đám phi tần đều quỳ xuống, Lý công công cũng quỳ theo.
Sơ Tửu Tửu biểu cảm nghi hoặc khó hiểu, thấy bọn họ hoảng hốt hô Hoàng thượng, nàng cúi thấp người hành lễ với Hàn Sở: “Thần thiếp gặp qua Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
[Mấy nàng ta đang làm gì thế? Run rẩy như vậy…]
Đám phi tần: “…” Còn không phải tại ngươi! Cái gì cũng dám nói!
Lý công công lén lút xoa mồ hôi lạnh, ông ta thật sự không dễ dàng gì…
Trầm Huyền Ngọc nghe thấy một âm thanh lạ lùng, gương mặt tuấn tú biến sắc, lập tức quỳ xuống, khiến triều thần bên cạnh ngơ ngác, chỉ có thể quỳ theo.
Trầm Huyền Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng trong hậu cung lại có phi tần không sợ c.h.ế.t như vậy, dám nói ra những lời này, dù có được sủng ái cũng là tội chết.
Cảnh tượng từ yên tĩnh chuyển sang tĩnh lặng c.h.ế.t chóc, Khang tần và Hân mỹ nhân sắc mặt đều nghiêm trọng, Nhu phi lần này e rằng khó thoát khỏi tội chết, dù có may mắn thoát khỏi cũng không thể tránh được tai vạ.
Phương chiêu dung và Ngô thục nghi vừa rồi còn nghĩ rằng sự việc sẽ bị bại lộ, giờ đây trong lòng vui mừng, Nhu phi à Nhu phi, trời muốn diệt ngươi, căn bản không cần bọn ta ra tay, đã tự đánh mất phi vị và mạng sống của mình.
Hàn Sở không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết, phản chiếu dáng vẻ tiên tử của Sơ Tửu Tửu khi hành lễ.
Một lúc sau, nhẹ nhàng nói: “Đều đứng lên đi.”
Đám phi tần càng không dám đứng dậy, Lý công công cũng quỳ một chỗ không nhúc nhích, biểu cảm cúi đầu đầy tràn đầy khiếp sợ, không thể tin nổi, Hoàng thượng thế nhưng lại... Không giận Nhu phi?! Đó... Đó chính là tội lớn!! Không lẽ Hoàng thượng định xử lý Nhu phi sau?
Chỉ có Sơ Tửu Tửu đứng thẳng người dậy, vì vậy nàng càng nổi bật.
Sơ Tửu Tửu ngạc nhiên nhìn quanh, thắc mắc trong lòng: [Bọn họ… Đang nhập định sao?]
Mọi người: “…” Nhờ phúc của ngươi, mà suýt trở thành “tiên” rồi.
Khóe môi của Hàn Sở khẽ nhếch lên mà gần như không thể nhận ra, như núi tuyết tan chảy.
“Không sao, đều đứng dậy hết đi.”
Có lẽ vì lặp lại lần thứ hai, giọng nói vốn đã lạnh lẽo giờ càng như có thêm băng giá.
Đám phi tần và Lý công công, cùng hai triều thần sợ tới mức vội vàng đứng dậy, sợ rằng chậm trễ một chút sẽ khiến Hoàng thượng không vui.
Sơ Tửu Tửu không quên thầm cảm thán: [Nhìn xem, đây chính là gần vua như gần hổ mà.]
Mọi người cạn lời: ngươi làm như ngươi không ở đây vậy.
Hàn Sở liếc nhìn những gai nhọn bằng sắt dưới lóe sáng dưới thái dương: “Lý công công, nhanh chóng tra ra.”
Giọng nói lạnh như gió tuyết tháng Chạp, khiến Phương chiêu dung và Ngô thục nghi lạnh toát cả người, đặc biệt là Ngô thục nghi sợ đến mức răng va vào nhau lập cập.
“Vâng, Hoàng thượng.” Lý công công thì thầm nói với Tiểu Tài vài câu.
Mỗi bước mỗi xa
Không lâu sau, một nhóm thị vệ đã kéo hết các gai nhọn từ dưới hồ lên, khu vực mà đám phi tần thường chơi đùa giờ đã đầy những gai nhọn.
Đám phi tần nhìn những gai nhọn lạnh lẽo, đều cảm thấy sợ hãi đến mức im băt.
Bàn tay của Lệ mỹ nhân đang run rẩy, không biết là tức giận hay sợ hãi, hoặc cả hai, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa… Nàng ta và mấy người Nhu phi có thể đã c.h.ế.t trên đống gai nhọn này…
Nàng ta không thể tưởng tượng nổi, Phương chiêu dung lại có thể thâm sâu như vậy, thủ đoạn độc ác như vậy! Những gai nhọn này… có lẽ đã được sắp đặt từ lâu.
Sơ Tửu Tửu quan sát những gai nhọn này, chúng có hình dạng khối, từng khối tách rời nhưng lại liên kết với nhau, việc đặt gai nhọn bên hồ mục đích quá rõ ràng, phi tần rơi xuống nước, dù là trong phim truyền hình hay tiểu thuyết đều là tình tiết thường thấy.
Nếu không cẩn thận ngã xuống, những gai nhọn dài và sắc nhọn này đ.â.m vào người… thì dù không c.h.ế.t cũng gần như tàn phế.
Từ trong hô kéo ra được nhiều gai nhọn như, đám phi tần đã không còn tâm trạng đi du hồ tản bộ nữa.
Hiện tại sự việc này vẫn chưa được làm rõ, Lý công công trước tiên cho mọi người tản ra.
Sơ Tửu Tửu theo đám phi tần chào Hoàng thượng: “Thần thiếp xin phép lui trước.”
Nàng dẫn theo Tiểu Quỳ từ từ quay người rời đi, đám phi tần mặc dù đã cáo lui với Hoàng thượng nhưng không lập tức rời đi, đều muốn xem Hoàng thượng sẽ xử lý Nhu phi như thế nào.
Không ngờ Nhu phi đã rời xa, Hoàng thượng lặng lẽ nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng rời đi, sau đó rời mắt, không có ý định mở miệng trách phạt Nhu phi.
Đám phi tần: “!!!” Hoàng thượng thế nhưng lại để Nhu phi rời đi như vậy?!
Trầm Huyền Ngọc biểu cảm ngạc nhiên, vị phi tần kia đã rời đi… Lại được sủng ái đến mức không thể tin nổi, hơn nữa nhìn có vẻ hơi quen, hình như y đã gặp qua vị phi tần này bên ngoài Dưỡng Tâm điện.
Lý công công cảm thấy vui mừng: Cuối cùng cây vạn tuế Hoàng thượng này cũng sắp nở hoa rồi.