Lúc này, không ai nhìn thấy Phương chiêu dung nháy mắt ra hiệu cho Ngô thục nghi đang đi cùng đám phi tần, Ngô thục nghi luôn chờ đợi nàng ta ra hiệu, liền nhận được ánh mắt của nàng ta.
Ngay lập tức, một nhóm phi tần bắt đầu nói chuyện kích động, phần lớn phi tần đều rất quan tâm đến Nhu phi, bọn họ đều muốn trở thành một phần trong trận doanh của nàng, vì vậy bọn họ tụ tập thành từng nhóm quanh vị trí của Sơ Tửu Tửu.
Ở bên này, Lệ mỹ nhân tưởng rằng Sơ Tửu Tửu sẽ an ủi nàng ta, hoặc nói vài câu xã giao, nhưng rõ ràng nàng ta lại quên mất những ấm ức đã từng phải chịu đựng từ Sơ Tửu Tửu.
Sơ Tửu Tửu không nói thẳng, nhưng lại khiến người khác tức giận: “Lệ mỹ nhân nói phải.”
Lệ mỹ nhân: “…”, Làm sao mình lại có thể quên được tính cách không theo lẽ thường của Nhu phi! Thật tức c.h.ế.t mình rồi!
[Ta thèm chứ không phải ngu, ngươi muốn hại ta cũng không phải một hai ngày.]
Trước đây, khi còn là Lệ phi thì chắc chắn không dám làm trò gì với một con cá nướng, để không bị người khác nắm thóp, giữ lấy phi vị của mình, nhưng giờ thì khác, Lệ mỹ nhân có lẽ đang mang trong lòng sự oán hận rất sâu sắc.
Khang tần và Nghi tần cười nói nàng tính tình nghịch ngợm.
Lý tài nhân đang ghi nhớ cách nói chuyện của Nhu phi, để lần sau cũng học theo cách đáp lời như thế.
“Lệ mỹ nhân chớ giận Nhu phi nương nương, muội ấy chỉ là tính tình nghịch ngợm mà thôi.” Khang tần nói, sự chiều chuộng của nàng ta dành cho Sơ Tửu Tửu gần như tràn ra.
“Đúng vậy, a hèm… Nhu phi nương nương không phải chê bai vị trí của ngươi đâu, nàng ấy và Hân mỹ nhân cũng rất hợp nhau.” Nghi tần cũng ho khan để châm chọc vào lòng Lệ mỹ nhân, chỉ thiếu mỗi việc nói thẳng ra rằng Nhu phi nương nương đơn giản là không thích nàng ta.
Lệ mỹ nhân: “…”, Hay là các ngươi đừng “an ủi” nữa, không an ủi thì ta còn dễ chịu hơn.
Sơ Tửu Tửu cười nói: “Chỉ là đùa thôi, đừng để tâm.”
Lệ mỹ nhân: Ngươi thấy ta có cười nổi không?
Lúc này, một đám phi tần đã bao vây lại, Phương chiêu dung đứng một mình ở phía sau, cười bình tĩnh nhưng có phần qủy dị.
Sơ Tửu Tửu không để ý đến việc nhiều phi tần đang tiến lại gần bên cạnh, nàng bị những con cá chép nhảy lên mặt nước thu hút.
Người đầu tiên nhận ra có điều không ổn là Tiểu Quỳ và Khang tần, mặc dù không nhìn rõ tình hình trước mắt, nhưng bọn họ có thể kịp thời cảm nhận được nguy hiểm, đặc biệt là Tiểu Quỳ thân là một tử sĩ.
Mỗi bước mỗi xa
Tiểu Quỳ với vẻ mặt nghiêm túc nắm lấy tay Sơ Tửu Tửu: “Nương nương, đi về phía bên kia.”
Nhưng Ngô thục nghi dẫn theo một nhóm phi tần, trước hết chính là vây chặn Sơ Tửu Tửu và Tiểu Quỳ.
Ngô thục nghi ra hiệu cho hai phi tần khác, khi các nàng ta lại gần hơn, liền bắt đầu đẩy nhau, lúc này phi tần đông đảo, ai có thể nói chính xác là ai đã đẩy?
Ngay tại khi này, Sơ Tửu Tửu bất ngờ kêu lên, chỉ về phía dưới nước bên hồ: “Tiểu Quỳ, nhanh nhanh, đi tìm một cây gậy trúc hoặc dây thừng có móc đến đây.”
Nàng nhìn thấy một vật sắt mờ mờ nổi lên dưới nước, vội vàng bảo Tiểu Quỳ đi tìm dây thừng hoặc gậy trúc.
Đám phi tần đứng sau nàng liếc mắt nhìn nhau, đều dừng bước tiến về phía trước.
[Oa! Chắc chắn bên trong là lồng cá!] Sơ Tửu Tửu háo hức, vội vàng bảo Tiểu Quỳ đi tìm dây thừng có móc.
Đám phi tần khác nghe thấy, đương nhiên phải nhân cơ hội này để lấy lòng Nhu phi.
Vì vậy, một đám phi tần lập tức quay đầu đi tìm tì nữ của mình, nhanh chóng đi tìm dây thừng có móc.
Cái đám đông khó khăn lắm mới tụ tập lại được, giờ thì “bùm” một cái đã tan rã.
Ngô thục nghi bị đám phi tần đang vội vàng chỉ huy tì nữ đụng phải, nghiêng ngã chao đảo, nhìn đám đông bỗng nhiên tản ra, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Biểu cảm vạn năm không đổi của Phương chiêu dung bỗng nhiên cứng lại: “???” Sao lại thế này?!
Sơ Tửu Tửu bảo Tiểu Quỳ nhanh chóng đi tìm, nhưng không hiểu sao Tiểu Quỳ vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông, cũng không để nàng rút tay ra, Tiểu Quỳ làm như vậy chắc chắn có lý do của nàng ấy.
Dù sao thì, các tì nữ của những phi tần khác đều đã đi tìm dây có móc, chắc chắn một lúc nữa sẽ tìm được.