Sơ Tửu Tửu để phòng ngừa “ngoài ý muốn” xảy ra, đã ở trong điện hai ngày, không bước ra khỏi cửa một bước nào.
Hôm nay, trong Dưỡng Tâm điện, Lý công công có chút vui vẻ và thầm cười: “Hoàng thượng, hôm nay có đi phía sau tản bộ không ạ?”
Hàn Sở đặt tấu chương xuống, dáng đứng như núi cao, giọng nói trầm ấm từ cổ họng phát ra: “Ừ, đi.”
“Vâng, Hoàng thượng.” Lý công công thầm vui mừng, xem ra Hoàng thượng thật sự để tâm đến Nhu phi.
Chỉ có điều mấy ngày nay không biết Nhu phi sao lại như vậy? Không thấy Nhu phi ra khỏi điện, ông ta đã nhiều lần bí mật cùng công khai “gõ” các tì nữ trong điện, để khuyên Nhu phi của bọn họ ra ngoài đi dạo.
Trong Hoa Khê điện, mấy ngày nay Sơ Tửu Tửu đã bị ba tì nữ khuyên đến mức tai gần như sắp chai. Ba tì nữ đang đứng bên cạnh nhìn nàng với ánh mắt mong chờ.
Sơ Tửu Tửu: “… Ra ra ra.” Ràng ra ngoài còn không được sao? Mọi ánh mắt nhìn nàng thật tội nghiệp.
Tiểu Quỳ, Tiểu Lan và Tiểu Hiểu cùng vui vẻ kêu lên: “Vâng, nương nương.”
Một lát sau, Tiểu Quỳ mở cửa điện, đây là lần đầu tiên Sơ Tửu Tửu bước ra ngoài sau mấy ngày, vừa định tranh thủ thời tiết đẹp để đi dạo một chút.
Kết quả vừa ra ngoài đã thấy một bóng dáng như ngọc, nam nhân tướng mạo như Phan An, toàn thân tỏa ra khí chất phi phàm, khí thế mạnh mẽ, mang theo chút thản nhiên của người trí thức phong độ.
Không phải đại phản diện thì có thể là ai được?!
Hàn Sở nghiêng mắt, dáng đứng thẳng tắp, bờ vai rộng cùng đường cong chiếc cổ hoàn hảo, không chỗ nào không hoàn mỹ, vẻ đẹp thanh tao quý phái, đứng yên như một bức tranh tuyệt đẹp.
Lúc này, ánh mắt của hắn chạm phải ánh mắt nàng.
Sơ Tửu Tửu: “!” Đôi mắt đẹp mở to, kinh ngạc đến mức lùi lại vào trong điện, tự tay đóng cửa “cành cạch” lại.
Hàn Sở: “?” Hắn có đáng sợ đến vậy sao?
Lý công công: “…” Xong rồi, Nhu phi lại khó tác hợp hơn cả Hoàng thượng!
Trong Hoa Khê điện, Sơ Tửu Tửu ôm lấy trái tim nhỏ đang bị hoảng sợ, liệu có phải là hắn đứng ở cửa điện chờ để g.i.ế.c nàng không?
Nghĩ đến khả năng này, nàng kêu lên một tiếng rồi lao vào trong điện, lăn mình nằm trên giường, nói gì nàng cũng không muốn ra khỏi cửa điện nữa.
Ba người bọn Tiểu Quỳ: “…” Công sức trước đây đều đổ sông đổ biển.
Mỗi bước mỗi xa
Sơ Tửu Tửu lại ở trong điện thêm hai ngày, hôm nay là ngày đám phi tần tụ họp, nàng phải bước ra khỏi điện.
Nàng nghĩ thầm: Đã bao nhiêu ngày trôi qua, đại phản diện chắc hẳn sẽ không còn nhớ chuyện nàng nhìn thấy hắn nữa chứ?
Nghĩ lại, nếu đại phản diện thật sự muốn g.i.ế.c nàng vì chuyện này, thì mấy ngày trước đã ra tay rồi.
Nghĩ như vậy, Sơ Tửu Tửu cuối cùng cũng bỏ được lo lắng, bước ra hướng đến ngự hoa viên nơi đám phi tần tụ hội.
Nàng dẫn Tiểu Quỳ vào ngự hoa viên, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng cười như chuông bạc từ trong đình vọng ra.
Sơ Tửu Tửu tất nhiên biết đó là giả tạo, đã lâu không gặp, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Dáng vẻ thanh thoát của nàng bước đến gần bên đình.
Đám phi tần đã lâu không gặp nàng, vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại của Sơ Tửu Tửu lại mang đến cho bọn họ một bữa tiệc thị giác.
Có vài phi tần ngây ngất nhìn vào đôi mắt sáng và gò má ngọc của nàng, không nỡ rời mắt.
Lệ mỹ nhân không còn là Lệ phi nữa, những chiêu trò trước đây giờ phải giữ lại, giờ nàng ta đang nịnh bợ Phương chiêu dung, chỉ có theo sau Phương chiêu dung mới có hy vọng thăng tiến.
“Thần thiếp/ Tần thiếp gặp qua Nhu phi nương nương.”
Đám phi tần đồng loạt hành lễ với nàng, Sơ Tửu Tửu mỉm cười nói: “Các tỷ tỷ muội muội chớ đa lễ.”
Đám phi tần bắt đầu lấy Nhu phi làm trung tâm, trái một câu khen phải một câu tán dương.
“Nhu phi nương nương thật không phải là tiên nữ sao? Đẹp đến mức khiến tần thiếp tự cảm thấy hổ thẹn.”
“Cũng không phải sao, Nhu phi nương nương như tiên nữ hạ phàm vậy.”
Nghe những lời ca ngợi ngày càng phóng đại, Sơ Tửu Tửu chỉ mỉm cười, không nói gì và cũng không phủ nhận, im lặng trong lúc này là hiệu quả nhất.
Ngược lại, Hân mỹ nhân và đám phi tần khác như Khang tần, Lý tài nhân không lại gần, mà đứng bên cạnh mỉm cười nhìn rồi nghe.
Sơ Tửu Tửu gọi tình huống hiện tại là: buổi tụ hội mặt nạ.
Tất nhiên, nàng cũng đeo mặt nạ, nếu không đeo, để lộ bản chất ngốc ngếch của mình thì chẳng khác gì đặt đồ hộp lên đống kiến.