Lý công công thường ở bên cạnh Hoàng thượng, gần như không có gì mà không biết, ý nghĩa trong lời nói của Lệ phi, ông ta làm sao không nghe ra, chỉ có điều phản ứng của Nhu tần thực sự khiến ông ta kinh ngạc, một nữ tử khuê phòng cẩm y ngọc thực lại có thể có giác ngộ như vậy, thật sự hiếm có.
“Nói hay lắm, thưởng cho Nhu tần vàng bạc trang sức.” Giọng âm trầm của Hàn Sở vang lên tiếp sau đó.
Lý công công lập tức đáp: “Vâng, Hoàng thượng.”
Đến lượt Sơ Tửu Tửu biểu lộ sự ngạc nhiên, Khang tần thấy nàng ngẩn người, sốt ruột vô cùng.
“Nhu tần, còn không mau tạ ơn Hoàng thượng.”
Sơ Tửu Tửu vội vàng tỉnh táo lại, đứng dậy hành lễ nói lời cảm tạ: “Thần thiếp vô cùng cảm kích ban thưởng của Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”
[Còn có chuyện tốt như vậy? Cả ăn lẫn nhận.]
Hàn Sở nhẹ nhàng gõ tay xuống tay vịn, ánh mắt u ám, lặng lẽ nhìn nàng… lại bắt đầu ăn bánh uống trà.
Đám phi tần: “…” Có vẻ như lời vừa rồi không hề có chút giả dối nào.
Nghi tần thấy nàng ăn đến hai bên má phồng lên, bất đắc dĩ đỡ trán muốn cười.
Lệ phi tức giận suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, cái bẫy nàng ta giăng ra lại trở thành cơ hội để Nhu tần nhận ban thưởng của Hoàng thượng!
Nhiều lần bị Sơ Tửu Tửu làm cho khó xử, mà không thể nói ra… thật sự tức giận!
Lệ phi ép bản thân bình tĩnh lại, khó khăn lắm mới ổn định được cảm xúc, quay đầu nhìn… Sơ Tửu Tửu lại không tim không phổi ăn uống.
Mỗi bước mỗi xa
Lệ phi: “…” Vậy rốt cuộc tại sao nàng ta lại xem một người thích ăn uống làm đối thủ…
Khi Sơ Tửu Tửu ăn đủ no, đám phi tần bắt đầu dâng bánh ngọt điểm tâm lên cho Hoàng thượng.
Từ vị trí cao nhất là Lệ phi, nàng ta xinh đẹp động lòng người tiến về phía Hoàng thượng hành lễ.
“Hoàng thượng, đây là bánh vạn phúc mà thần thiếp dâng lên, Hoàng thượng vạn phúc kim an, phúc đầy phúc thuận.”
Hàn Sở dáng vẻ lười biếng như đã mất hứng, ngay cả nhìn cũng không nhìn: “Có tâm.”
Lệ phi ngượng ngùng hành lễ rồi lùi lại.
[Bánh vạn phúc? Trông như thế nào? Có ngon không?] Sơ Tửu Tửu chăm chú nhìn vào hộp thức ăn mà thái giám cầm trên tay, đáng tiếc nàng không có khả năng nhìn xuyên qua hộp thức ăn.
Hàn Sở liếc nhìn Sơ Tửu Tửu, ánh mắt không rời đi, muốn xem nàng khi nào mới có thể rời mắt khỏi hộp thức ăn đó.
Tiếp theo, đám phi tần khác dâng bánh ngọt điểm tâm, Sơ Tửu Tửu nhìn mà không đủ thời gian để xem hết…
[Bánh minh nguyệt, bánh ngọc bích, bánh long nhãn…]
Dù biết là không thể, nhưng Sơ Tửu Tửu thật sự muốn nếm thử một lần.
“Nhu tần, đến lượt muội rồi.” Khang tần thấy nàng đang chăm chú nhìn hộp thức ăn của đám thái giám, vội vàng gọi nàng dậy.
Sơ Tửu Tửu mỉm cười cảm kích với Khang tần, đứng dậy bước nhỏ về phía giữa.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, đây là bánh ngọt mà thần thiếp dâng lên, gọi là bánh hương tu, màu sắc tươi sáng, hương thơm thấm tận ruột gan.” Còn về mùi vị thế nào, nàng chưa thử qua, không biết.
[Đừng ăn của ta, đừng ăn của ta, đừng ăn của ta…] Ai mà biết sau này có trả lại bánh cho phi tần hay không, tổng cộng cũng không có mấy miếng, mà kích thước còn nhỏ, nàng không muốn thiếu một miếng nào.
Đám phi tần: “…” Các nàng ta mong mỏi đến mức nào, mơ ước để Hoàng thượng nếm thử bánh ngọt của mình, Nhu tần thì ngược lại, chỉ bảo vệ đồ ăn! Sợ rằng Hoàng thượng sẽ nếm một miếng…
Hàn Sở vốn không mấy hứng thú với những bánh ngọt này, nhưng tiếng lòng của nàng lại khiến hắn nổi lên hứng thú.
“Lý công công, trẫm muốn nếm thử, xem có thật như Nhu tần nói là thơm ngọt hay không.”
Hàn Sở nhìn Sơ Tửu Tửu như quả cà bị phơi sương, nhanh chóng xẹp xuống.
Sơ Tửu Tửu: … Sợ thứ gì thì thứ đó đến.
[Tại sao lại bánh của nhiều phi tần khác ngươi không thử! Mà lại cố tình thử của ta! Thật không công bằng!]
Nàng thầm kêu to bất công trong lòng.
Đám phi tần: “…” Các nàng ta cũng muốn Hoàng thượng thử…
Nàng lưu luyến đưa hộp thức ăn cho Lý công công, Lý công công phải kéo hai lần mới nhận được.
Khiến Lý công công dở khóc dở cười.
Sơ Tửu Tửu tự an ủi mình: [Để hắn thử hai miếng đi, dù sao vừa rồi cũng đã thưởng đồ trang sức cho ta, có qua có lại, hẳn nên thế.]
Tuy nhiên, nàng nhìn Hàn Sở từ từ thưởng thức từng miếng, dưới ánh mắt ngày càng “bị kích thích” của nàng, hắn đã ăn tới năm miếng!
Hàn Sở nhấp một ngụm trà ấm: “Điểm tâm của Nhu tần, không tồi.”
Nhưng lại khiến Lý công công vui mừng khôn xiết, dạ dày của Hoàng thượng không được tốt, bình thường đừng nói đến việc ăn món bổ dưỡng, lượng thức ăn cũng rất ít, đúng lúc đây là điểm tâm bổ dưỡng, nguyên liệu quý hiếm, cực kỳ tốt cho dạ dày! Nhu tần thật sự là phúc tinh!
Sơ Tửu Tửu: “…” Nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.