Khi Tiểu Lan từ ngoài điện chạy về, Sơ Tửu Tửu đang nhấp từng ngụm trà do Tiểu Quỳ pha.
“Nương nương…” Tiểu Lan bước nhanh vào điện.
Sơ Tửu Tửu uống hết chén trà, nhìn về phía Tiểu Lan thần sắc đang vội vã.
Mỗi bước mỗi xa
“Hỏi thăm thế nào rồi?”
“Hồi nương nương, tì nữ thiếp thân của Huệ tần đang trên đường đến Vũ Hoa điện.”
Sơ Tửu Tửu lập tức đứng dậy: “Các ngươi theo bản cung chặn nàng ta lại.”
Tiểu Lan ngạc nhiên nhìn Tiểu Quỳ: “???” Chặn… chặn tì nữ thiếp thân của Huệ tần? Tại sao?
Tiểu Lan vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Quỳ, bản thân mình thì ăn nói vụng về, Tiểu Quỳ thông minh hơn, bảo nàng ấy nhanh chóng khuyên nhủ nương nương, chuyện chôn túi hương mới qua được bao lâu chứ? “Giáo huấn” của Hoàng thượng dường như vẫn còn vang vọng bên tai, sao lại tự dưng đi gây sự với Huệ tần?
“Nương nương, nô tì không nên hỏi, nhưng… Tại sao lại chặn tì nữ của Huệ tần nương nương?” Tiểu Quỳ sự ra hiệu điên cuồng của Tiểu Lan, có ý đồ khuyên nhủ.
Sơ Tửu Tửu không mấy quan tâm: “Bởi vì, bản cung chán quá.” Nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, chủ tử của các ngươi sẽ hiện thân tại bãi tha ma.
Nàng tăng tốc bước đi, khó khăn lắm mới đợi được tì nữ thiếp thân của Huệ tần một mình ra ngoài, nếu bỏ lỡ cơ hội này, có Huệ tần ở đó, nàng khó có thể thuận lợi trong việc đưa tì nữ đó về Lệ Phương điện.
Tiểu Quỳ: “…” Lý do thoái thoát này… Nàng ta thực sự không có lời nào để chống đỡ.
“Đi thôi, bản cung cần các ngươi tăng thêm khí thế.” Nhân tiện đưa tì nữ thiếp thân của Huệ tần về điện, Sơ Tửu Tửu vừa đi ra ngoài vừa ra hiệu cho bọn họ đi theo.
Tiểu Lan bất đắc dĩ chỉ còn cách đi theo hướng đến Vũ Hoa điện.
Tì nữ thiếp thân của Huệ tần, Tiểu Hiểu đang bước nhanh về phía Vũ Hoa điện, đi được nửa đường, nàng ta bỗng chậm bước lại…
Ba bóng hình chặn giữa con đường nhỏ, Sơ Tửu Tửu với dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, chậm rãi tiến về phía nàng ta.
“Nô tì bái kiến Nhu tần nương nương.” Tiểu Hiểu cảm nhận được “người đến không tốt”, nên nàng ta lùi người lại, trong cẩn thận mang theo sự sợ hãi.
Sơ Tửu Tửu lười biếng đáp lại, ra vẻ kiêu ngạo mà đi vòng quanh Tiểu Hiểu, nhìn thấy nàng ta rõ ràng là do thiếu dinh dưỡng nên làn da nhợt nhạt trắng bệch.
Dưới ánh mắt của nàng, Tiểu Hiểu sợ tới mức bắt đầu run rẩy.
Vì vậy, Sơ Tửu Tửu đi tới, cách xa khoảng một bước, bỗng “á” một tiếng, tức giận chỉ huy Tiểu Quỳ và Tiểu Lan đứng sau: “Nàng ta va vào bản cung, bắt nàng ta lại, đưa về Lệ Phương điện.”
Tì nữ Tiểu Hiểu: “???”
Tiểu Quỳ và Tiểu Lan: “…” Nhìn khoảng cách giữa hai người như một hố sâu, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Thấy hai tì nữ đứng yên tại chỗ vẫn không nhúc nhích, dường như bị hành động kỳ quặc của Sơ Tửu Tửu làm cho choáng váng.
“Tiểu Quỳ, Tiểu Lan, bắt nàng ta lại cho bản cung.” Sơ Tửu Tửu lần này nâng cao giọng, gọi hai nàng ta hoàn hồn trở lại.
Tì nữ Tiểu Hiểu nhìn Tiểu Quỳ và Tiểu Lan đang tiến về phía mình, sợ hãi cầu xin: “Nhu tần nương nương, nô tì không va vào ngài, nô tì bị oan!”
“Hứ, còn ngụy biện, xem bản cung đưa ngươi về điện mà dạy dỗ một phen thế nào.” Nàng nhớ lại lời nhắc nhở của hệ thống, thật sự là một câu thoại của nữ phụ độc ác.
Trong nguyên tác, nguyên chủ đã rất không hài lòng với Huệ tần, chuyện túi hương độc không những không thành công mà còn khiến nguyên chủ xấu hổ trước mặt Hoàng thượng, bị phạt một năm ăn chay.
Nguyên chủ thầm nghĩ: Không làm gì được Huệ tần, thì làm khó tì nữ của nàng ta.
Vì thế bây giờ mới có cảnh này, Sơ Tửu Tửu nhìn tì nữ run rẩy, thân hình gầy gò như gà con.
Gần đây Tiểu Lan được nàng nuôi dưỡng nên sắc mặt hồng hào hơn nhiều, tinh thần phấn chấn.
Tiểu Quỳ thì không cần phải nói, nàng ấy vốn đã khỏe mạnh, cộng thêm chế độ ăn uống gần đây rất tốt, cả người trông rất tràn đầy sức sống.
Càng làm nổi bật lên tì nữ Tiểu Hiểu ở giữa, mặt mày xanh xao vàng vọt, may mà không thấy trên người nàng ta có dấu hiệu bị thương.
Trong khoảng thời gian này, Sơ Tửu Tửu đã thấy nhiều tì nữ của đám phi tần, rất ít người có làn da xanh xao gầy gò như nàng ta.
“Đưa nàng ta về điện.” nàng “vô tình” vung tay áo, đi về Lệ Phương điện.
“Vâng, nương nương.” Tiểu Quỳ và Tiểu Lan chỉ có thể khiêng tì nữ Tiểu Hiểu, đi theo sau về điện.
Những tì nữ, thái giám đi qua cảm thấy Tiểu Hiểu thật đáng thương, vốn đã theo một chủ tử không tốt với mình, giờ lại… bị Nhu tần chú ý.
Có người đến Vũ Hoa điện báo tin này cho Huệ tần biết, cũng có các tì nữ của phi tần khác biết chuyện này, lần lượt về báo cho chủ tử, cùng với chủ tử ăn dưa.
Chuyện này nhanh chóng đến tai Huệ tần, sắc mặt Huệ tần rất khó coi, tức giận đập tay xuống bàn.
Tì nữ thiếp thân của nàng ta lập tức sợ hãi quỳ xuống.
“Hay cho một ả Nhu tần! Đánh chó còn phải xem mặt chủ, khinh người quá đáng!” Dù nàng ta không mấy quan tâm đến tì nữ này, nhưng việc Nhu tần công khai dẫn đi tì nữ của nàng ta, tựa như tát vào mặt nàng ta.
Cơn giận này tự nhiên không thể nuốt trôi.
Huệ tần mặt mày lạnh lùng: “Đợi bản cung bẩm báo lên Hoàng thượng, xem ngươi còn có thể biện bạch thế nào!”