Sáng sớm, sương mù chưa tan, tạo thêm vẻ nghiêm trang huyền bí cho toàn bộ hoàng cung.
Sơ Tửu Tửu đã đứng bên ngoài Dưỡng Tâm điện, chờ vào điện thỉnh an Hàn Sở.
“Nhu tần nương nương, ngài có thể vào rồi.” Lý công công tuyên nàng vào điện.
“Đa tạ Lý công công.” Sơ Tửu Tửu bước vào Dưỡng Tâm điện, không hiểu sao đại phản diện lại bắt nàng ngày nào cũng phải vào Dưỡng Tâm điện thỉnh an, chắc hẳn sau khi hắn hạ triều thì quá rảnh rỗi.
Mỗi bước mỗi xa
Một bóng hình màu vàng tươi đứng thẳng trước long án, nàng ngẩng đầu nhìn một cái, Hàn Sở đang khoanh tay đứng nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn nghiêng như được khắc họa tỉ mỉ rõ nét.
Nam nhân dung mạo tuấn tú, lộ ra vẻ tôn quý bất phàm.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.” Làm giống như hôm qua, động tác và lời nói thỉnh an hoàn toàn giống nhau như đúc.
Khác biệt là, sáng nay Hàn Sở không cầm bút viết chữ.
Hàn Sở thu hồi tầm mắt chậm rãi quay đầu nhìn nàng, trầm mặc không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn nàng.
Mặc dù Sơ Tửu Tửu không ngẩng đầu lên, nhưng áp lực từ ánh mắt của hắn, dù nàng có thuần chất trì độn đến đâu cũng không thể bỏ qua.
[Nhìn… nhìn ta làm gì? Khiến người ta sợ quá.] Nàng ước gì có thể tàng hình, đặc biệt là khi biết hắn là một đại phản diện biến thái âm tình bất định, càng khiến nàng cảm thấy đáng sợ hơn.
“Nhu tần.” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.
“Thần thiếp ở đây.”
[Có chuyện gì thì nói đi, nhìn chằm chằm ta như vậy, toàn thân lạnh toát rồi.]
“Có từng nghĩ đến việc làm Hoàng hậu không?” Biểu cảm của Hàn Sở không thể phân biệt được vui buồn, không ai biết ý hắn là gì.
Sơ Tửu Tửu: “!!!” Hít một hơi khí lạnh.
“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp không dám.”
[Cứu mạng! Không phải hắn đang chuẩn bị g.i.ế.c ta chứ? Xong rồi xong rồi, đại biến thái sắp g.i.ế.c ta!]
“Không muốn làm ư?” Hàn Sở không nhanh không chậm chà lau ngọc tỷ, giọng điệu bình tĩnh.
Sơ Tửu Tửu hoảng sợ đến mức tóc gần như dựng đứng, trong lòng nghĩ: [Hắn lại điên cái gì nữa vậy?]
Hắn tựa hồ đối với tiếng lòng của nàng như gió thổi qua tai, không đáng để ý tới.
“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp không dám.” Nàng vốn đã không linh hoạt, giờ lại rơi vào trạng thái tải dữ liệu điên cuồng.
[Ta nói ta không muốn làm thì bị coi là bất kính, mà nói muốn làm thì sẽ bị xem là dã tâm quá lớn, si tâm vọng tưởng, trả lời kiểu gì cũng không ổn, đang giăng bẫy cho ta sao? Ta không dễ bị mắc lừa đâu.]
“Là muốn làm?” Hắn chậm rì rì, không thuận theo không buông tha.
“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp không dám.” Sơ Tửu Tửu như một cái máy phát lại.
Hàn Sở: “…”
“… Lui ra.” Hắn lạnh lùng nói.
Sơ Tửu Tửu suýt nữa đã hát một bài giải thoát ngay tại chỗ: “Thần thiếp cẩn tuân thánh ý.”
Lý công công bên cạnh: “…” Chỉ có Nhu tần mới dám “so chiêu” tới lui với Hoàng thượng như vậy, người sắp c.h.ế.t cũng không dám táo bạo gan dạ như thế.
Ngoài Dưỡng Tâm điện, Sơ Tửu Tửu thoát khỏi miệng hổ, trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ trái tim.
Đại phản diện còn đáng sợ và nguy hiểm hơn nàng tưởng, như tình huống vừa rồi, chỉ cần một chút không cẩn thận, con d.a.o lớn ấy sẽ hướng về phía cổ nàng.
Chỉ có điều Sơ Tửu Tửu không nhớ lâu, tâm trạng lại quá tốt, khi về đến Lệ Phương điện, sự mạo hiểm lúc thỉnh an đã bị nàng quên mất.
May mà nguyên chủ trong nguyên tác là một vai phụ, cảnh diễn xuất hiện không nhiều, có thể nhàn rỗi một ngày thì cứ là một ngày.
Chiều hôm đó, âm thanh của hệ thống đánh thức nàng đang mơ màng buồn ngủ, Sơ Tửu Tửu vội vàng lác đầu, mày là chưa có ngủ, nếu không thì phải “Nửa đêm kinh hồn.”
[Kí chủ, nhiệm vụ ngày mai: Đưa tì nữ thiếp thân của Huệ tần về Lệ Phương điện, dạy dỗ nàng ta.]
Sơ Tửu Tửu: “???”
Sao lại là Huệ tần nữa? Hậu cung có nhiều phi tần như vậy, sao chỉ nhắm vào một mình nàng ta?
[Được được, ta sẽ làm theo.]
Thấy nàng đồng ý nhanh chóng lại sảng khoái như thế, hệ thống có vẻ đã có dự cảm không hay về các thao tác của nàng khi thực hiện nhiệm vụ.
Vào ngày thực hiện nhiệm vụ, Sơ Tửu Tửu vào Dưỡng Tâm điện, thỉnh an Hàn Sở, Hàn Sở vẫn lạnh nhạt với nàng, nàng thỉnh an xong liền nhanh chóng rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Lý công công nhận thấy nàng có điều gì đó không ổn, hôm nay Nhu tần dường như có tâm sự, sắc mặt vội vã rời khỏi Dưỡng Tâm điện, trong quá trình thỉnh an Hoàng thượng, tiếng lòng chưa kịp vang lên.
Hàn Sở từ trước đến nay vẫn luôn nhạy bén với tâm tư của người khác, Sơ Tửu Tửu gần như viết rõ “có việc cần làm” lên mặt.
“Chú ý Nhu tần.” Vừa dứt lời, bút trong tay hắn thu lại, gọn gàng hoàn hảo.
“Vâng, Hoàng thượng.” Lý công công cúi đầu bộ dáng phục tùng.
Hoàng thượng hiếm khi tìm được niềm vui mới, có lẽ phải mất một thời gian mới đi cảm giác mới mẻ, không biết Nhu tần có sống đến ngày đó không.
Sơ Tửu Tửu vẫn không biết Lý công công đang âm thầm thắp nến cho nàng, từ Dưỡng Tâm điện ra, nàng trở về Lệ Phương điện, Tiểu Lan đang đi tìm tin tức về tì nữ thiếp thân của Huệ tần, hiện giờ đang chờ nàng ta về.