Không ngờ, Hàn Sở dường như biết nàng sẽ nói và nghĩ như vậy, giọng nói trầm ấm chuyển hướng: “Trẫm dù bận rộn, cũng sẽ đến bên nàng mỗi ngày.”
Sơ Tửu Tửu: “…” Nụ cười tươi cứng lại.
“Nếu Hoàng thượng bận quá, có thể không đến.” Nàng nói thật lòng, không phải không muốn gặp hắn, mà là người này xấu xa đến tận xương tủy.
Hàn Sở hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng: “Không được, trẫm muốn mỗi ngày đều ôm nàng mà ngủ.”
Thực tế hắn gần như làm được việc ôm nàng mỗi ngày mà ngủ, dù những ngày này bôn ba bên ngoài, về cung tắm rửa sạch sẽ, dù đêm có muộn cũng sẽ đến Hoa Khê điện ôm nàng ngủ, chỉ là có lúc nàng ngủ say, trời sáng lại dậy vào triều, không biết hắn đã về.
Sơ Tửu Tửu: “…”
[Chỉ cần ngươi nói đơn giản là ôm nhau mà ngủ, ta cũng sẽ không cảm thấy hồi hộp.]
“Cũng không cần mỗi ngày đều đến…” Nàng dùng ánh mắt ra hiệu, tay nhỏ xoa thắt lưng mình.
Hàn Sở liếc nhìn, ánh mắt tối tăm: “Ban ngày khi ngủ trưa trẫm sẽ đến, giúp nàng xoa ấn, giảm bớt đau nhức.”
Thấy hắn nói nghiêm túc, Sơ Tửu Tửu không phòng bị gật đầu: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Ngày hôm đó vào buổi trưa, màn trướng hiện lên bóng dáng mờ ảo của Hàn Sở và Sơ Tửu Tửu, người sau nằm trên giường, để hắn nhẹ nhàng xoa vai nàng, chỉ là lòng bàn tay của nam nhân ngày càng nóng.
Đến giờ Thân vẫn còn vang lên, giọng Hàn Sở khàn khàn như sắp bùng cháy: “Cổ tay còn đau không? Trẫm xoa cho.”
Mỗi bước mỗi xa
“Trẫm muốn biết, vì sao Tửu Tửu lại yêu cầu trẫm? Nói ra trẫm sẽ đồng ý với nàng, được không?”
Đêm đã tối, Sơ Tửu Tửu tỉnh dậy trên giường, làn da trắng nõn nhuộm đỏ, hắn lừa nàng!
Rõ ràng nàng đã nói từng chữ một, hắn còn nói không nghe rõ, nàng lại nói một lần nữa, kết quả… không những không đồng ý, còn càng tệ hơn.
Sơ Tửu Tửu không còn tin vào những lời hắn nói về việc xoa ấn, giúp nàng giảm bớt đau nhức nữa.
Hắn căn bản không phải là người nghiêm túc, xấu xa đến tận cùng.
Sơ Tửu Tửu tức giận xuống giường rửa mặt, ăn tối xong, tối hôm đó Hàn Sở lại xuất hiện ở Hoa Khê điện.
Thấy nàng đang giận dỗi, hắn liền đề nghị một trò chơi nhỏ mà tối nay nàng sẽ làm chủ.
“Trẫm không chủ động, thì sao?” Hàn Sở đã kéo chăn lên, hai người dựa vào nhau.
Sơ Tửu Tửu nghe giọng hắn trầm ấm, suy nghĩ một lúc, cảm thấy có thể tin tưởng nên đã đồng ý.
Ánh trăng trên trời bị mây đen che khuất, ánh sáng duy nhất trong điện gần như biến mất, trong màn trướng vang lên giọng nói lắp bắp của Sơ Tửu Tửu.
“Chàng... Chàng nói không giữ lời!”
Hàn Sở giọng trầm đục lộ vẻ hững hờ: “Là do nàng quá mê người, còn quyến rũ trẫm.”
Sơ Tửu Tửu mặt càng đỏ, giọng run rẩy phủ nhận: “Thần... Thần thiếp không có.”
Hàn Sở ghé sát tai nàng thì thầm những lời khiến nàng đỏ mặt, Sơ Tửu Tửu nghe mà tim đập loạn.
Những chuyện như vậy khiến Sơ Tửu Tửu không chịu nổi, gần như xảy ra mỗi ngày.
Không lâu sau, dân gian lưu truyền rằng các đại môn phái do võ lâm minh chủ dẫn đầu, sẽ mưu phản trong những ngày tới.
Tin tức này không thể áp chế được, khiến lòng người hoang mang, dân chúng đều trách móc võ lâm minh chủ tại sao lại muốn làm phản.
Trong triều đình, các triều thần nghe tin này liền lo lắng, mỗi người một câu trình bày hiến kế.
Hứa... sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng mặt ngoài vẫn không thể lộ mảy may.
Đối với những hiến kế của các triều thần, Hàn Sở giữ vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói mang theo sự tức giận: “Trẫm thấy các ngươi đã bị ma quái ám ảnh, võ lâm minh chủ và các đại môn phái đã từng lập công lớn cho Nguyệt triều, việc mưu phản là lời đồn vô căn cứ.”
Các triều thần câm như hến, liếc nhìn Sơ Hàn Phẩm, nháy mắt ra hiệu cho ông, nữ nhi ông hiện đang là người được Hoàng thượng yêu quý, mắt thấy sắp có chuyện lớn, ông còn không nhanh chạy ra khuyên nhủ vài câu?!
Sơ Hàn Phẩm cảm thấy như ngồi trên đống lửa, nhưng bất kể các triều thần khác có ra hiệu thế nào, ông vẫn phải lên tiếng khuyên Hoàng thượng, nên chuẩn bị để lo hậu hoạn.
Ông tiến lên cúi đầu: “Hoàng thượng, võ lâm minh chủ và các đại môn phái đã lập công cho Nguyệt triều, bọn thần đương nhiên nhìn thấy điều đó, nhưng cũng chính vì vậy mà bọn họ rất được lòng dân, không có nghĩa là bọn họ không có dã tâm, xin Hoàng thượng đừng quá tin tưởng bọn họ, cũng phòng hoạn vu vị nhiên*.”
*phòng hoạn vu vị nhiên: để ngăn chặn một thảm họa trước khi sự kiện xảy ra.
Một đám triều thần lập tức quỳ xuống bái lạy: “Khẩn cầu Hoàng thượng suy nghĩ kỹ!”
Hứa Tiếu mặc dù cùng hành động theo các triều thần khác, nhưng mồ hôi lạnh vẫn không ngừng chảy.
Hàn Sở vẻ mặt lười biếng, không hề có chút phòng bị nào đối với võ lâm minh chủ và các đại môn phái.
“Trẫm tin tưởng võ lâm minh chủ, các khanh không cần để ý đến những lời đồn vô căn cứ.”
Các triều thần đều thất vọng, Hoàng thượng sao lại tin tưởng võ lâm minh chủ và các đại môn phái như vậy? Hiện tại bọn họ lo lắng nhưng không biết phải làm gì.
Hứa Tiếu thầm thở phào, xem ra những hành động tốt đẹp của minh chủ và các đại môn phái đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng dân, đến mức khiến Hoàng thượng tin tưởng không nghi ngờ.