Lúc này, những phi tần khác càng không dám lên tiếng, Lệ phi cũng không dám dễ dàng phát biểu, có một "pháo nổ hẹn giờ" gần đó, ai biết nàng sẽ bất ngờ nói gì?
Mặc dù Lệ phi không còn dễ dàng lên tiếng, nhưng việc kích động thì chắc chắn không bỏ qua.
Chỉ thấy Hàn Sở chưa nâng mắt: “Lui ra đi.” Giọng nói lạnh như băng.
“Tần thiếp cảm tạ thánh ân của Hoàng thượng.” Hân mỹ nhân không dám lại hành động lỗ mãng, chỉ là vốn định diệt trừ Nhu tần trước, giờ nàng ta đã thay đổi ý định.
Lại qua một hồi, sợ Hoàng thượng sẽ đứng dậy rời đi bất cứ lúc nào, Lệ phi bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.
“Hôm qua Lý tài nhân có đến Lan Xuân điện không? Lúc ấy bản cung đang nghỉ ngơi, khi tỉnh dậy nghe tì nữ nói, muội vừa khóc vừa cầu xin, là vì chuyện gì thế?”
Lệ phi với vẻ mặt quan tâm, dường như thật lòng muốn làm chủ cho Lý tài nhân.
Bị gọi tên, Lý tài nhân sớm đã run rẩy như cầy sấy, mặt trắng bệch quỳ xuống đất.
“Hồi Lệ phi nương nương, hôm qua tần thiếp đã thất thố, cũng không có chuyện gì xảy ra.”
Mỗi bước mỗi xa
Lệ phi nào có thể cho qua dễ dàng, lập tức thể hiện dáng vẻ trấn an: “Bây giờ có Hoàng thượng ở đây, thật sự có chuyện gì Hoàng thượng sẽ đứng ra làm chủ cho muội, không cần phải sợ.”
Hàn Sở vẫn tỏ ngoảnh mặt làm ngơ, như thể những chiêu trò không ra gì này chỉ nghe để tiêu thời gian.
Lý tài nhân ngẩng đầu cầu xin nhìn về phía Lệ phi, mong muốn đối phương có thể tha cho mình.
Lệ phi đối diện với sự cầu xin của nàng ta, chỉ cười mà không nói gì.
[Hôm qua sao không thấy ngươi nhiệt tình như vậy, gây chuyện thì cứ gây, thật đáng thương, nhìn xem người ta đã run rẩy đến mức nào rồi, mà vẫn còn cố gắng đổ thêm dầu vào lửa.]
Sơ Tửu Tửu với những tiếng lòng chậm rãi truyền đến, Lệ phi dù có quản lý biểu cảm tốt đến đâu, sắc mặt cũng tối lại một độ, nhưng lại không thể coi lời nàng là thật mà tính toán, khiến cho Lệ phi cảm thấy rất nghẹn khuất.
Lý tài nhân cũng nghe thấy tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu, cảm nhận ánh nhìn của Hoàng thượng hướng về mình, sợ hãi đến mức nước mắt lưng tròng.
Lệ phi cười như có dao, đ.â.m vào Sơ Tửu Tửu: “Bản cung nghe nói là liên quan đến Nhu tần muội muội.”
Lúc này, Hàn Sở hiếm khi có phản ứng, ngón tay thon dài đặt chén trà lên bàn ngọc, đôi mắt sâu thẳm từ từ quét về phía Sơ Tửu Tửu.
“Ồ? Không ngại nói cho ta nghe thử một chút.”
Lệ phi tưởng rằng đã nhóm lửa thành công, liếc nhìn Sơ Tửu Tửu như thể đang xem kịch hay.
Lý tài nhân tuy không dám có chút giấu diếm, nhưng lại không muốn đối đầu với Nhu tần, nên đã tránh nặng tìm nhẹ nói về chuyện hôm qua.
“Hồi Hoàng thượng, là tì nữ của thần thiếp tay chân vụng về, vô tình làm ướt tay áo của Nhu tần nương nương, chuyện này không thể trách Nhu tần nương nương được ạ.” Giọng Lý tài nhân gần như run rẩy thành đường gợn sóng.
[Ôi ôi ôi! Không có Lý tài nhân trước khi hắc hóa, thật dễ thương, ngọt ngào, mềm mại lại tốt bụng.]
Hàn Sở nghe nàng ôi mà đau cả đầu, nâng ngón tay dài nhẹ nhàng xoa huyệt Đương Dương*, dáng vẻ lười biếng và quý phái, dễ dàng khiến người ta say mê.
*huyệt đương dương: Huyệt ở vùng trán, hai mắt nhìn thắng lên
Lý tài nhân mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn không giảm đi sự sợ hãi đối với Hoàng thượng.
“Nhu tần, nàng tới nói đi.” Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của nam nhân vang lên.
Sơ Tửu Tửu bình tĩnh đứng dậy hành lễ: “Vâng, Hoàng thượng.”
“Chuyện hôm qua là do thần thiếp không đúng, thần thiếp chịu lỗi với Lý tài nhân.” Sơ Tửu Tửu hơi cúi người về phía Lý tài nhân.
Lý tài nhân ngạc nhiên, hoảng loạn muốn nói gì đó, nhưng bị Sơ Tửu Tửu cắt ngang.
“Thần thiếp biết sai, khẩn xin Hoàng thượng giam thần thiếp lại một tháng, để thần thiếp có thời gian tự kiểm điểm.”
Đám phi tần: “???” Ngươi… điên rồi?!
Ngay cả Lệ phi cũng bị hành động của nàng làm cho sợ ngây người.
Lý công công nhìn ra ngoài đình, hôm nay mặt trời mọc phía tây sao? Việc lạ cũng quá nhiều thật.
Hàn Sở lạnh lùng quét qua bờ vai mỏng manh của nàng, ánh mắt dừng lại trên vẻ đẹp như hoa đào của nàng…
[Như vậy ta không phải ngồi chung với nhiều phi tần, không phải như bây giờ phải nhịn đói mà sống sót, có thể ở trong điện ăn cá nướng, lẩu với đồ nướng.]
Hàn Sở: “…”
Đám người Lệ phi: “…” Ăn ăn ăn! Chỉ nghĩ đến ăn!
“Thật sự thẳng thắn, quả là hiếm có, trẫm không phạt nàng, trẫm thưởng cho nàng mỗi ngày đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an.” Giọng nói trong trẻo như ngọc thạch va chạm, chậm rì rì truyền vào tai Sơ Tửu Tửu.
Sơ Tửu Tửu: “!!!!” Gì cơ?!