Xuyên Qua Yêu Soái Vương Gia

Chương 13




Tuy rằng không thể thấy, thế nhưng ta vẫn cảm giác được mỗi ngày đều có người ngồi bên cạnh ta , lặp đi lặp lại những câu nói gì đó.

“Nàng nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi không cần lo lắng, đi nghỉ ngơi đi!”

“Ta muốn chăm sóc nàng. . .”

… .

“Ngự y nói nàng không sao rồi, không phải sao? Đi nghỉ ngơi một chút đi! Ở đây có bọn ta lo rồi !”

“Nàng mệt lắm à ? Tại sao ngủ lâu như vậy rồi còn chưa chịu tỉnh dậy nhìn ta?”

… .

“Đi nghỉ ngơi đi, nếu như Nhược Khả biết ngươi mấy ngày không ngủ, nàng sẽ đau lòng đó!”

“Trước đây, mỗi lần nàng đau lòng, sẽ lớn giọng mà mắng ta,nghe thật khó chịu! Thế nhưng bây giờ ta lại muốn nghe nàng mắng ta. . .”

… .

“Ảnh Hiên, cứ tiếp tục như thế này thì ngươi sẽ không trụ được nữa đâu. . .”

” Đáng lẽ ra , ta nên tới đó sớm hơn một chút. . . Đáng ra , ta phải lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ nàng. . .”

… .

“Ảnh Hiên, ngươi ăn một chút gì đi, ngươi đã mấy ngày không ăn rồi .”

“Nhược Khả, nàng có đói bụng không ? Ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, nàng mau mau tỉnh dậy ăn đi !”

… .

“Ngươi đúng là bướng quá đi mất ! Cho dù thân thể ngươi có cường tráng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhịn ăn , nhịn ngủ nhiều ngày như vậy được!!”

” Nếu nàng tỉnh mà không thấy ta, nhất định sẽ rất sợ hãi. . .”

… .

“Ảnh Hiên. . .”

“. . . .”

“Ảnh Hiên. . .”

“. . .”

. . . . .

Ta khó nhọc nâng mi mắt, chỉ có thể nhìn thấy xung quanh đều tối đen như mực liền vô cùng hoảng sợ. Ta thử kêu vài tiếng, thế nhưng không có ai đáp lại ta, lẽ nào ta đang ở Địa ngục sao?

Tuy rằng ta không phải người tốt lành gì, cũng chẳng phải thánh nhân công đức vô hạn, thế nhưng cũng không đến nỗi phải xuống địa ngục chứ? Có điều toàn thân đau đớn thì lại chứng minh ta rõ ràng là còn sống. Ta thử chống tay ngồi dậy, ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng động, hình như là có người đi vào phòng, ta vội đề cao cảnh giác. Thế nhưng trái ngược với những gì ta nghĩ. . .

“Ngươi. . . Là ai?” Âm thanh của ta yếu như ruồi.

Người kia không nói gì, nhẹ nhàng đi tới, ngồi ở bên cạnh ta, nhẹ nhàng ôm lấy ta. . .

Ta biết! Ta biết rồi! Cái ôm này , cả cái mùi hương này và cảm giác hạnh phúc này thì chỉ có thể là chàng!

“Xin lỗi. . . Là ta đã không thể bảo vệ tốt cho nàng. . .” Người nào đó nghẹn ngào lên tiếng.

“Ta cứ ngỡ rằng. . . sau này sẽ không còn cơ hội được gặp chàng nữa. . .” Cho dù toàn thân bây giờ vẫn còn đau ê ẩm, nhưng ta vẫn cứ dùng sức ôm chặt lấy hắn, giống như bây giờ chỉ cần ta buông tay thì Ảnh Hiên lập tức sẽ biến mất.

“Ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta, vĩnh viễn không! Cho dù có chết thì cũng phải chết cùng ta !”

“Này! Vương gia, ngươi làm sao có thể bá đạo như vậy cơ chứ !” Ta nhẹ nhàng đánh hắn một cái.

“Vương gia là phải bá đạo! Không được ta cho phép, nàng nhất định không được ra khỏi tầm mắt của ta! Biết không?” Ảnh Hiên bá đạo nói.

“Cảm ơn ngươi. . .” Chúng ta ôm nhau thắm thiết, chẳng màng đến thứ gì khác nữa.

Khoảnh khắc này, hãy để những chuyện tranh đấu kia sang một bên , tận hưởng giây phút ngọt ngào này đi.

Sau một tháng kể từ khi ta được cứu ra, Uyển Thi đem quá trình sự việc nói cho ta biết. Thì ra, Thần Trạch ca cùng Ảnh Hiên đã sớm phát hiện Mẫn quốc có ý đồ bất chính, Kim Kỳ ca lần này trở về cũng là vì chuyện này.

Thời điểm Mẫn Trí Trinh bị Mẫn hoàng đế buộc phải gả cho Ảnh Hiên, bọn họ đã bắt đầu đề phòng . Tiếp theo là việc ta bị Mẫn Trí Trinh đẩy xuống hồ,lúc đó không kịp tóm nàng, nhân chứng vật chứng không đủ, càng thêm việc không biết kế hoạch của bọn họ như thế nào nên không dám manh động.

Ảnh Hiên đem ta bỏ vào cung cũng là một phần trong kế hoạch của bọn họ, tuy rằng cũng chẳng liên quan gì nhiều đến ta, thế nhưng lại giấu diếm ta nhiều chuyện như vậy! Khụ khụ. . Trở về đề tài chính! Nghe thủ vệ gác cổng nói có người suốt đêm ra khỏi thành, hơn nữa Uyển Thi còn giữ lại tờ giấy, nhóm người của Ảnh Hiên lập tức chạy đến ép hỏi Mẫn Đức Tình.

Uyển Thi sau khi thoát hiểm liền một mạch thẳng đến hoàng cung tìm Thần Trạch hoàng đế. Nghe Uyển Thi nói, khi Ảnh Hiên nghe tin ta bị bắt nhốt, hơn nữa còn bị thương nặng, hắn tức giận đến mức muốn xua quân đốt cháy rừng ( why? Phải giết cái kẻ rắn độc Trí Trinh chớ anh! ).

Đương nhiên, Thần Trạch ca kịp thời ngăn lại, không cho cái hành động ngu ngốc đó xảy ra. Khi bọn họ chạy tới nhà tranh thì ta đã bị đánh còn nửa cái mạng , Ảnh Hiên ngơ ngác ôm ta, làm thế nào cũng không chịu buông tay, một đường ôm trở về cung.

” Vậy Mẫn Trí Trinh cùng Mẫn Đức Tình thế nào rồi?” Ta tò mò hỏi.

“Còn có thể làm sao nữa!” Uyển Thi thở dài nói.

” Các nàng thế nào rồi? Bị chặt đầu rồi à ?” Ta xoa cằm đoán non đoán già.

“Ngươi cho rằng Thần Trạch là bạo quân Tần Thủy Hoàng động một chút là giết người, chặt đầu à ?” Uyển Thi khinh thường liếc xéo ta một cái.

” Cũng gần như là vậy ~” ta nhỏ giọng thầm thì.

“Nói cái gì đó! Không biết là phu quân của ai hay sao ?” Uyển Thi tiếp tục phóng ánh mắt giết người về phía ta.

“Ai. . . Có phu quân làm chỗ dựa thật là tốt! Hơn nữa còn là một hoàng đế đứng trên vạn người! Ai ~~~” ta ngửa mặt lên trời cảm thán.

“Hứ! Ngươi đúng là không biết Ảnh Hiên ca ca yêu ngươi đến mức nào ! Nghe nói sau khi Thần Trạch ca quyết định sẽ bỏ qua cho các nàng, Ảnh Hiên ca ca giận điên người, muốn đích thân đi giết các nàng.” Uyển Thi thần thần bí bí thì thầm vào tai ta

” Hở? Tại sao ta chưa có nghe nói đến chuyện này?”

“Ai bảo ngươi khi đó vẫn chưa tỉnh làm gì ?” Uyển Thi nhún vai, khuôn mặt đầy tiếc nuối.

” Thì ra là như vậy. . .”

“ Ảnh Hiên ca ca thật sự rất yêu ngươi đó nha ~” Uyển Thi trêu nói.

“Lẽ nào Thần Trạch ca ca không yêu ngươi sao? Hai người cả ngày ở trong phòng đóng cửa kín mít thì đừng tưởng người ta ở ngoài không biết hai người làm cái chuyện gì trong đó!” Đừng tưởng rằng ta là bệnh nhân thì có thể bắt nạt ta, ta cũng chẳng phải người câm đâu!

“A ~ Ngươi sớm không nói muộn không nói lại nói ngay lúc này! Xung quanh còn có người khác mà !” Uyển Thi đỏ mặt nói.

“Ai? Di Sương sao? Nàng không phải người ngoài, hơn nữa nàng có khi còn biết nhiều hơn ta ấy chứ! Đúng không, Di Sương?” Ta nhìn sang cái người ngồi bên cạnh đang uống trà , đó chính là nha hoàn hầu cận Di Sương của Uyển Thi.

“Cái kia. . . Việc của chủ nhân, nô tỳ không tiện nhiều lời” Di Sương cúi đầu tiếp tục thưởng thức trà.

“Không nói với ngươi nữa ! Lúc nào cũng bắt nạt ta !” Uyển Thi tức giận bỏ đi, Di Sương cũng đứng dậy đi theo sau.

Bất tri bất giác đã đến đầu mùa đông, ánh nắng sáng sớm đặc biệt ấm áp.

” Ngồi ở đây như thế này mà không thấy lạnh sao ?” Ảnh Hiên từ phía sau ôm lấy ta, đem ta ôm vào một bên ghế nằm, hắn ngồi xuống,ôm ta vào lòng .

” Không lạnh, không lạnh ! Ha ha. . .” Ta cũng phối hợp co rúc vào trong lòng hắn.

“Nhược Khả. . .”

” Hả ? Xảy ra chuyện gì ?” Ta lo lắng hỏi, sẽ không lại là cái gì ban hôn ép hôn chứ ? Ta đây không còn sức chơi cùng nữa đâu!

“Ta. . .”

” Sao lại ấp a ấp úng như vậy? Lẽ nào là chuyện đó thật ? Lần này cũng không thể phản kháng sao ? Nhưng chàng có đồng ý không?” Ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Ta đồng ý rồi, thế nhưng. . .”

“Ngươi!” A ~~~ cái đồ trêu hoa ghẹo nguyệt nhà ngươi!” Bảo làm sao ta có thể coi trọng hắn đây chứ!

“Thế nhưng đối phương vẫn không có đáp ứng. . .” Ảnh Hiên nói tiếp.

“Ngươi sẽ không nhờ ta đi khuyên nàng chứ ? ! Ngươi thật đúng là một tên vô lương tâm mà !” Ta bắt đầu dùng dằng, không muốn cho hắn ôm nữa.

“Người này gọi là Trần Nhược Khả, là một cô nương rất đáng yêu, rất hoạt bát. Nàng rất đơn giản, cũng có thể nói nàng rất đơn thuần, ha ha, nhiều lúc còn như một tiểu hài tử. Nàng cũng là một người hồ đồ, thậm chí ngay cả tình cảm của chính mình mà còn không nhận ra. Thế nhưng làm sao bây giờ đây? Ta lại yêu nàng, yêu đến không thể cứu chữa! . . . Nàng nói xem, ta phải làm sao để nàng ấy có thể đồng ý gả cho ta ?” Nghe hắn nói dịu dàng bên tai, ta bình tĩnh lại, hưởng thụ cảm giác ngọt ngào đang dần loan tỏa .

” Sao lại im lặng rồi ?” Ảnh Hiên buồn cười nhìn người trong ngực.

“Ta. . . Ta thấy bên ngoài này lạnh quá !” Dứt lời còn nũng nịu chui lại vào trong lòng hắn.

“Ha ha, vậy nàng nói xem, nàng ấy có đồng ý không?”

“Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi !” Ta nhìn về phía trước, vui vẻ nở nụ cười.