Diệp Lan Chi đặt Túc Bạch lên giường, đang muốn đứng dậy, tay áo đã bị Túc Bạch níu lại. Nhìn bàn ta thon dài, trắng nõn, xinh đẹp kia đang kéo chặt áo mình, Diệp Lan Chi không khỏi cảm thấy tâm viên ý mãn.
“Sao vậy Bạch Bạch?” Diệp Lan Chi ôn nhu hỏi.
Túc Bạch mím môi, chần chờ một hồi mới hỏi Diệp Lan Chi: “Ta, ta muốn… về nhà nhìn xem một chút, có được không?”
Mặt Diệp Lan Chi trầm xuống. Hắn cũng không phải là không cho Bạch Bạch trở về, mà là Túc thị lang vì chuyện hắn bắt Túc Bạch đi đến bây giờ vẫn còn tham tấu trước mặt hoàng thượng. Nếu để Bạch Bạch trở về, Túc thị lang còn có thể trả Bạch Bạch cho hắn sao?
“Không được!” Diệp Lan Chi không cần nghĩ ngợi đã trực tiếp cự tuyệt.
Túc Bạch hơi đỏ mắt, quay mặt đi không muốn để Diệp Lan Chi nhìn thấy bộ dạng này của mình, nhưng càng như vậy, Diệp Lan Chi càng cảm thấy đau lòng. Hắn nắm lấy cằm của Túc Bạch, xoay về phía mình, cúi đầu hôn nhẹ vào khóe môi của Túc Bạch, khàn khàn nói: “Bạch Bạch, không phải ta không muốn cho ngươi trở về, mà là ta không dám.Ngoan, nếu sau này Túc thị lang đồng ý chuyện của chúng ta, ta sẽ để ngài ấy đến thăm ngươi có được không?”
Túc Bạch muốn mắng người.
Cha ta đã một bó tuổi, mỗi ngày còn quỳ gối trên Kim Loan điện thỉnh cầu bệ hạ khiến tên bạo quân ngươi thả ta ra, ngươi còn trông cậy lão nhân gia có thể đồng ý quan hệ giữa ngươi với ta?
Ngươi cường bạo con hắn, hắn không đánh chết ngươi đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể chấp nhận loại chuyện này chứ.
Mà thôi, Diệp Lan Chi không đồng ý thì thôi, hắn vốn cũng chỉ muốn về nhà nhìn xem một chút có thể xoát cốt truyện làm tăng điểm sinh mệnh hay không. Nếu Diệp Lan Chi đã không đồng ý, hắn cũng lười lăn lộn, mạng của hắn bây giờ quả thực rất yếu ớt nha. Dù sao có nguồn năng lượng khổng lồ là Diệp Lan Chi ở đây, hắn muốn thì tùy tiện xoát một chút là được. Chỉ cần xoát đủ 50 điểm tín nhiệm, điểm sinh mệnh của hắn sẽ lập tức mãn 100, lại xoát thêm một chút nói không chừng còn có thể trường thọ ấy chứ.
Túc Bạch mím môi, trầm mặc thật lâu, hơi gật đầu, khe khẽ đáp: “Được.”
Diệp Lan Chi vui vẻ, Bạch Bạch đây là lần đầu tiên đáp ứng thỉnh cầu của hắn, nhất là về phương diện người nhà, Bạch Bạch vẫn luôn không ngừng muốn trở về, mỗi lần bị hắn cự tuyệt thì đều vắng vẻ hắn một thời gian, nhưng bây giờ đã không giống như vậy nữa.
Trong lúc Diệp Lan Chi vui vẻ không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào, thì Túc Bạch lại như con hồ ly híp mắt nhìn điểm tín nhiệm của Diệp Lan Chi chậm rãi tăng lên con số mười lăm trong đầu, mà điểm sinh mệnh của hắn cũng cùng lúc nhảy tới con số ba mươi tám.
Hắn cảm giác được hô hấp của mình đã trở nên thông thuận, thân thể suy yếu vô lực cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Cứ dựa theo cách này, lúc ăn cơm Túc Bạch lại cố gắng biểu hiện thêm một chút, đợi đến lúc điểm tín nhiệm tăng lên mười tám, sinh mệnh tăng lên 44 điểm, hắn liền đổi hai cái thuấn di.
Chờ Diệp Lan Chi đi rồi, Túc Bạch lập tức dùng công cụ thuấn di tới Thanh quán xem xét tình huống của Nguyên Tu.
Nam chủ là “đạo cụ” quan trọng của cốt truyện, cái gì đều có thể sai lầm nhưng nam chủ thì tuyệt đối không thể!
[Hệ thống:…]
Túc Bạch dừng chân, nghi hoặc “Hử” một tiếng.
Hệ thống không phản ứng.
Túc Bạch cười khẽ hỏi: “Bug rồi?”
Hệ thống vẫn không phản ứng.
Túc Bạch phe phẩy quạt xếp, không nhanh không chậm nói: “Muốn nói gì thì nói đi, đừng giả vờ nữa.”
[Hệ thống:…]
Túc Bạch: Ai!
[Hệ thống:….ngươi…..]
[Hệ thống: …không sợ…bị…Diệp Lan Chi biết ngươi là đang lợi dụng hắn? Nếu như hắn biết được…]
Nếu như để Diệp Lan Chi biết được, với tính cách của hắn, khẳng định là sẽ cầm tù Túc Bạch, cả đời cũng đừng mong nhìn thấy ánh mặt trời, cũng sẽ ngày ngày đêm đêm mà tra tấn, phá hủy hi vọng, chờ mong cùng tình cảm của Túc Bạch. Những chuyện này Túc Bạch đều biết rõ nhưng hắn so với bất cứ ai lại càng hiểu rõ Diệp Lan Chi hơn.
Trong trò chơi nếu muốn thắng lợi, quan trọng nhất là phải thành thục chiến thuật, nắm rõ tính cách nhân vật cùng hướng đi của tình tiết hơn cả chính nhân vật mới được.
Diệp Lan Chi yêu Túc Bạch là yêu tới tận xương tủy, nếu hắn biết mình bị Túc Bạch lừa, khẳng định sẽ phá hủy Túc Bạch cùng những gì có liên quan.
“Cho nên chỉ cần không để hắn biết là được rồi.” Túc Bạch cười nói, cũng không để trong lòng.
……………………….
Đẩy cửa phòng Nguyên Tu ra liền trông thấy Hạ Lăng đang bưng thuốc đút cho hắn uống. Túc Bạch nhướng mày, hết nhìn Hạ Lăng lại nhìn Nguyên Tu, ánh mắt dần trở nên sâu xa.
Nguyên tác cũng có nói qua, lúc Nguyên Tu gặp nạn trong Thanh quán đã có một vị cô nương chiếu cố hắn, nếu không có nàng có lẽ hắn đã chết rồi. Sau này Nguyên Tu đỗ trạng nguyên, liền lập vị cô nương kia làm thiếp.
Tuy nói là thiếp nhưng Nguyên Tu lại rất yêu thương nàng. Nguyên chủ Túc Bạch cũng chính bởi vì nàng mới không nói cho Nguyên Tu biết là chính mình đã âm thầm giúp hắn, sau đó tự mình buồn bực mà chết.
Nhìn thấy Túc Bạch đi vào, Nguyên Tu liền căng thẳng, sợ Túc Bạch hiểu lầm hắn nên vội vàng đẩy Hạ Lăng ra, chống đỡ thân thể suy yếu ngồi dậy nói: “Bạch Bạch, không phải như ngươi tưởng đâu, ngươi đừng hiểu lầm.”
“Như ta nghĩ cũng không sao.” Túc Bạch không để ý nói.
Nguyên Tu sửng sốt, ánh mắt cũng trở nên bi thương.
Túc Bạch đầu cũng không nâng, từ từ ngồi xuống, dùng thanh âm bi thương nhàn nhạt nói: “Ta bị Diệp Lan Chi theo dõi, muốn trốn thoát đã không có khả năng, ngươi nếu có thể thích người khác, ta cũng có thể yên tâm rồi.”
Túc Bạch nhìn về phía Nguyên Tu bồi thêm một chút, “Hắn không biết ngươi còn sống, đây là chuyện tốt, chứng tỏ hắn sẽ không nhằm vào ngươi nữa, sau này khỏe lại, ngươi chính là người tự do rồi, hãy rời khỏi kinh thành tìm một chỗ thật tốt chăm chỉ đọc sách, có lẽ sẽ có một ngày đỗ trạng nguyên.
Ta biết chí của ngươi không ở đây, nếu ngươi có thể đỗ cao, biết đâu chừng còn có thể cứu ta, cho ta hi vọng.”
“Bạch Bạch, ta sẽ không bỏ lại ngươi một mình!” Nguyên Tu vội vàng nói, nghĩ đến chuyện để Bạch Bạch lưu lại bên kẻ biến thái như Diệp Lan Chi, trái tim của hắn liền đau không chịu nổi.
“Ta cùng Hạ cô nương không giống như ngươi nghĩ đâu, tại vì cơ thể ta không tiện nên nàng giúp ta uống thuốc, nếu ngươi không thích, ta sau này đều sẽ tự mình uống, ngươi đừng giận nữa.” Nguyên Tu sốt ruột nói.
Túc Bạch gật đầu, trong lòng lại tính toán một phen.
Hạ Lăng có khả năng rất lớn chính là người Nguyên Tu thích. Túc Bạch hắn chỉ là một cái pháo hôi, sau này khẳng định sẽ vì thúc đẩy sự nghiệp của nam chủ cùng tuyến tình cảm của nam, nữ chính mà hy sinh lừng lẫy. Đã là như vậy, hắn cũng nên phát huy tác dụng của một pháo hôi, tác hợp cho nam, nữ chủ sớm một chút.
“Thấy ngươi không sao là ta an tâm rồi. Ta không thể ra ngoài quá lâu, về sau chắc hẳn cũng không có bao nhiêu cơ hội tới đây thăm ngươi nữa, ngươi phải tự điều dưỡng thân mình cho tốt.” Điều dưỡng tốt mới có thể tiến hành tuyến sự nghiệp vĩ đại.
Nghe thấy Túc Bạch phải đi, Nguyên Tu liền có chút không nỡ, Bạch Bạch chỉ vừa mới đến một lát đã phải đi rồi sao?
Nhưng Nguyên Tu cũng hiểu tính tình của Diệp Lan Chi.