Sau đó, dưới sự dạy dỗ sai lệch của Trác Tĩnh, Trác Hàn Minh cũng lớn khôn thành người. Mỗi ngày, ông ta đều gieo vào đầu óc hắn vô số suy nghĩ lệch lạc, tựa như muốn đem hắn dưỡng thành một tên điên giống như ông ta.
Nhưng rất tiếc, cố gắng của ông ta chú định là đã vô vọng. Tam quan của Trác Hàn Minh rất bình thường, cũng rất ngay thẳng. Đây có lẽ chính là thứ duy nhất mà hắn được thừa hưởng từ người mẹ tốt đẹp kia.
Theo thọ nguyên sắp tận, Trác Tĩnh liền càng gấp rút muốn tìm được Dung Mi. Chỉ là, ở Tiên Giới, ông ta có thể một tay che trời, quát tháo phong vân. Nhưng rốt cuộc, ở Nhân Giới, nhân mạch của ông lại không được mạnh mẽ như vậy.
Tiến độ truy tìm, luôn luôn lâm vào bế tắc. Nhất là khi ông ta còn gặp phải một chút phiền toái nhỏ - Viêm Dự, đã từng chính là một trong tám vị hầu tướng dưới trướng Ma vương đời trước. Thực lực rất mạnh, nhưng khả năng gây phiền phức, cũng đồng dạng là rất lớn.
Trác Tĩnh hận Viêm Dự, so với hận bất kỳ kẻ nào đều phải sâu đậm, năm lần mười lượt phái tinh nhuệ đi vây bắt ông ta. Nhưng cố tình, ông ta lại giống như một con gián, đánh mãi không chết. Trái lại, đến cuối cùng, người nguyên khí đại thương đều là ông.
Nhưng thiên mệnh có khi chính là đầy rẫy sự trùng hợp như vậy. Đến khi Trác Tĩnh cùng Trác Hàn Minh biết được mọi chuyện, thì hết thảy đều đã muộn.
Trong lúc diệt khẩu những kẻ chứng kiến bản thân truy sát Viêm Dự. Binh lính tinh anh của Tiên Giới lại lỡ tay sát hại Dung Mi - người mà Trác Tĩnh điên cuồng kiếm tìm mấy mươi năm qua.
Lúc đó, Trác Tĩnh gần như là sắp hỏng mất, ngay tại chỗ liền nộ hỏa công tâm. Nếu không phải những tiên nhân khác kịp thời ra tay cứu giúp, thì e là đã một mệnh không còn.
Kỳ thực, Trác Hàn Minh luôn biết rõ, tình cảm của Trác Tĩnh đối với Dung Mi không chỉ riêng vặn vẹo, mà còn vô cùng rối rắm.
Trác Tĩnh hận nàng, vì sự ra đời của nàng làm thê tử của ông thân thể suy kiệt, gián tiếp khiến bà ấy ra đi.
Đồng thời, Trác Tĩnh lại mê luyến dung mạo giống y như đúc thê tử quá cố của bản thân mà nàng sở hữu.
Cũng không lâu lắm, Trác Tĩnh liền qua đời, tử trạng của ông vô cùng thê thảm, lúc đó, chỉ có một mình Trác Hàn Minh ở bên cạnh chăm nom.
Người bên ngoài đều cho rằng, ông ta là bởi vì đau lòng quá độ mà dẫn phát tâm ma, bị tâm ma cắn xé. Nhưng liệu có ngờ tới được, vị Tiên Đế cao thượng này, lại là bị chính nhi tử của mình tự tay tra tấn đến chết?
Người trong thiên hạ đều nói Trác Hàn Minh làm người quân tử liêm khiết. Nhưng kỳ thực, Trác Hàn Minh cũng giống như bọn họ, có thất tình lục dục, sâu trong đáy lòng cũng cất chứa một đầu ma quỷ.
Chỉ khác biệt ở chỗ, hắn kiềm hãm đầu ma quỷ này rất tốt. Hơn nữa, chỉ để nó nhắm vào loại cặn bã, không bằng cả súc sinh như Trác Tĩnh.
----------------------------
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đợi một xô cẩu huyết đập vào mặt. Nhưng đến khi nghe xong, Trầm Ngân vẫn như cũ không khỏi choáng váng đầu óc, lần đầu tiên cảm thấy suy nghĩ của bản thân thật sự là quá mức ngây thơ.
Quả nhiên, ở trong tiểu thuyết, chỉ có thể cẩu huyết hơn, không có cẩu huyết nhất.
Nói xong hết thảy, thần thái trên mặt Trác Hàn Minh vẫn vô cùng điềm nhiên. Phảng phất chuyện hắn vừa nói chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, không đáng nhắc đến.
Lúc này, hắn đã nhìn thẳng vào mắt Trầm Ngân. Hướng y vươn tay, vô cùng nghiêm túc đưa ra hứa hẹn :"Đi cùng ta. Ta sẽ cho ngươi trở thành Tiên Quân của Tiên Giới, nắm giữ quyền lực dưới một người trên vạn người."
Điều kiện mà Trác Hàn Minh đưa ra, xác thực là rất mê người. Nhưng đối với Trầm Ngân tới nói, thì lại chẳng có nghĩa lý gì. Cho nên, y cũng không có đưa tay cho hắn, trái lại, lại lùi về sau một bước.
"Hảo ý của ngươi ta xin nhận. Nhưng đi cùng ngươi, vẫn là thôi đi."
"Tại sao?" Trác Hàn Minh xác thực là rất khó hiểu. Chẳng lẽ, y không vừa lòng với những gì mà bản thân đưa ra sao?
Biết rõ Trác Hàn Minh vẫn chưa hiểu ra được vấn đề ở đây, Trầm Ngân liền lắc đầu, cười nhạt :"Ngươi sẽ không thể tưởng tượng được, một con chó nếu đánh mất chủ rồi, sẽ trở nên điên tiết thế nào đâu."
Y vẫn còn chưa quên mất, Trầm Ô nói gì thì nói cũng là nam chính hàng thật giá thật. Nếu thật sự cùng hắn ta cứng đối cứng, thì đừng nói là Trác Hàn Minh, ngay cả mạng của y cùng mạng của hắn cộng lại, e là cũng không sánh bằng hào quang nhân vật chính của Trầm Ô đâu.
Đến lúc đó, bỏ trốn thất bại còn bị bắt trở về. Trầm Ô sẽ đối y làm ra chuyện gì, y cũng đã không thể tưởng tượng được nữa.
Y khó khăn lắm mới đi được đến một bước này. Cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức bỏ gần tìm xa.
Vinh hoa phú quý thì cũng tốt đấy. Nhưng quan trọng là phải có mạng hưởng đã.
"Ngươi đi đi, tạm thời đừng tới tìm ta nữa. Nếu cần, ta sẽ nói cho ngươi biết sau."
Nhìn Trầm Ngân một chút, Trác Hàn Minh cũng không thể nào bắt ép y. Song, trước khi đi, hắn vẫn là không yên lòng dặn dò :"Nhớ kỹ, ta chính là hậu thuẫn của ngươi. Cửa lớn tiên cung của ta, luôn vì ngươi mà rộng mở."
Đứng tại chỗ nhìn Trác Hàn Minh bước vào trong mưa. Trầm Ngân lại đột ngột cất tiếng hỏi vọng theo :"Thân thể của ngươi...vẫn ổn chứ?"
Là hậu nhân của hai người có cùng huyết thống với nhau. Theo lý thuyết tới nói, trên người Trác Hàn Minh nhất định cũng sẽ có tật nguyền gì đó.
Cũng không quay đầu lại, Trác Hàn Minh vẫn tiếp tục bước đi. Nước mưa là lạnh, nhưng tâm của hắn thì lại là nóng. Cảm giác được quan tâm, xen lẫn với thống khổ trong lòng, khiến mắt hắn không khỏi hơi đỏ lên.
Hắn ngẩng đầu, tựa như làm vậy có thể khiến nước mắt chảy ngược vào trong. Thật lâu, mới đắng chát đáp lời.
"Ngươi chẳng phải đã có đáp án rồi sao?"
Hắn từ lúc xuất sinh, vốn dĩ liền đã là một quái vật bất âm bất dương.