Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 66: Huyết Tẩy Trầm Phủ. (1)




"Mọi người ăn đi, ta đi vào hậu viện lấy rượu." Phát hiện bình rượu trên bàn đã cạn sạch, 'Trầm Ô' liền chủ động đề nghị, đứng dậy rời đi.

Nhìn theo bóng lưng đang đi về phía hậu viện của 'Trầm Ô', đến tận khi bóng lưng hắn đều đã biến mất ở phía sau cổng vòm, Trầm Ô mới thở dài thu hồi tầm mắt. Nhưng cũng không đuổi theo hắn, mà là lựa chọn ở lại đây.

Năm đó, hắn cũng là vì đi lấy rượu như vậy, mà đã để lỡ mất rất nhiều chuyện, lưu lại muôn vàn hối hận.

Sau khi hắn đi vào hậu viện, liền đã mơ mơ hồ hồ bị Viêm lão kéo đi. Thần thái của ông rất gấp rút, thậm chí ngay cả thương thế cũng không quản được, liền đã lôi kéo hắn rời khỏi Trầm gia. Nói cái gì mà truy binh đuổi tới...

Lúc đó, đầu óc hắn rất ngu ngơ, căn bản là không tài nào lường trước được, một lần này đi rồi, vĩnh viễn cũng sẽ không trở về được nữa.

Nếu thiên địa cho hắn một cơ hội nữa để lựa chọn. Hắn nhất định vẫn sẽ sống chết không chịu rời đi, ở cùng bọn họ đến giây phút cuối cùng.

Thế nhưng...chung quy, trên đời này cũng không có bán thuốc hối hận. Thời khắc này, hắn cũng chỉ có thể làm một người ngoài cuộc, trơ mắt đứng nhìn.



Trầm Ô im lặng đếm thời gian, ánh mắt chăm chú nhìn từng thân ảnh đang ngồi ở đây. Đem nhân dạng của họ ghi khắc vào trong trí óc.

Chưa đến nửa khắc sau, sự kiện mà Trầm Ô chờ đợi, rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Từ trên mái nhà, đột ngột lại có một đám người mặc bạch sắc chế phục, lưng đeo bội kiếm xuất hiện. Không nói một lời liền đã rút kiếm, lao về phía bọn họ.

"A!" Từ những trạch viện lân cận, cũng bắt đầu vang lên tiếng hét thảm của đám hạ nhân trong phủ. Không khó để biết được, đám người này cũng không phải là chỉ có bấy nhiêu người. Trái lại, số lượng lại vô cùng nhiều. Thậm chí đã đột nhập khắp cả Trầm phủ của bọn họ.

"Các ngươi..." Trầm Thời trừng lớn ưng nhãn. Phát hiện đám người này cũng không hề có ý muốn giao lưu, mà chỉ đơn thuần muốn trảm sát bọn họ. Ông cũng liền không nói lời dư thừa nữa, lập tức cùng Trầm Túc lấy ra đoản đao, bảo hộ Dung Mi, Trầm Ngân, Lâm thị cùng nhũ mẫu ở phía sau lưng.

Một bên chống trả lại công kích của bọn chúng, một bên, bọn họ lại chậm rãi lùi về sau, muốn đột phá vòng vây, thoát ra ngoài :"Đi!!!"

Đúng lúc này, từ phía sau hậu viện lại đột ngột truyền tới một tiếng hét lớn, lập tức thu hút sự chú ý của những người ở đây.

"Nghĩa phụ! Nghĩa mẫu! A!"

Đúng vậy, tiếng hét này cũng không phải của ai khác, chính là 'Trầm Ô'.

Ở bên kia bức tường, bởi vì nhìn thấy khung cảnh chém giết, cho nên hắn mới vùng vẫy muốn tránh khỏi khống chế của Viêm lão, cùng bọn họ hội ngộ. Song, lại bị Viêm lão đánh vào trên gáy mà ngất xỉu. Đồng thời cũng được ông mang theo trốn khỏi đây.

Vốn chỉ là một chuyện không quá lớn lao, nhưng vô tình lại dẫn phát lên rất nhiều chuyện. Gây nên hiểu lầm to lớn cho những người ở đây, đặc biệt là Dung Mi và Trầm Ngân.

Cho rằng hắn đã tao ngộ độc thủ, không kịp suy nghĩ nhiều, mẫu tính của Dung Mi liền đã vượt qua hết thảy. Bà lập tức liền chạy ra khỏi vòng bảo hộ của Trầm Thời và Trầm Túc, nhanh chóng chạy về phía cổng vòm :"Không được, Tiểu Trầm vẫn còn ở bên kia..."

"Mẹ!" Nhìn bàn tay của Dung Mi trượt khỏi tay mình, Trầm Ngân rốt cuộc cũng từ trong kinh hồn táng đảm tỉnh táo lại. Lập tức nhấc chân đuổi theo.

Lúc này, dưới ánh mắt của Trầm Ngân, Dung Mi liền vượt qua đám người hỗn loạn, cùng khói lửa bốc lên từ bốn phương tám hướng kia. Chỉ là, đúng lúc này, một mũi tên lại không biết từ đâu xẹt qua hư không bắn tới. Trực tiếp xuyên thẳng qua lồng ngực của bà.

"Mẹ!!!"

Con ngươi co rụt lại, Trầm Ngân liền thất thanh gào lên. Nhưng đúng lúc này, phía sau lại đột ngột truyền tới tiếng xé gió, khiến y theo bản năng cả kinh quay đầu. Không kịp phòng bị, trên mặt liền bị một dòng nước văng trúng, nóng bỏng như muốn thiêu cháy da thịt.

Mãn tầm mắt của y, đều là một màu đỏ thẫm yêu diễm.

Hình ảnh trưởng tẩu Lâm thị chắn ở trước mặt mình, thay mình cản mũi tên, cũng biến thành một cơn ác mộng hiện hữu trong mỗi đêm chợp mắt của y trong suốt ba năm liền.

Máu tươi đem góc mặt của Trầm Ngân nhuộm đỏ, mô tả ra ánh mắt đờ đẫn của y.

"Tẩu...tẩu..."

'Bịch' Lâm Anh ngã xuống, bị nhất tiễn xuyên tâm. Máu từ lồng ngực của nàng nhanh chóng chảy xuôi, đem xiêm y cùng một mảnh đất đều thấm ướt.

Rõ ràng, không lâu trước, nàng vẫn còn đang nhu tình mật ý với phu quân...

Rõ ràng, hai người bọn họ đã vượt qua trăm ngàn khó khăn, sau bao năm cố gắng, mới có được hài tử đầu lòng này.

Nhưng hôm nay, rốt cuộc cũng đã tan biến không còn gì.

"Anh Anh!" Nhìn thấy thê tử bị mũi tên bắn trúng, Trầm Túc liền bi thống gào lên. Đoản đao cũng quét qua, dồn hết linh lực đem hai tên địch nhân trước mặt chém bay. Ngay lập tức liền chạy về phía nàng.

"Anh Anh!"

Chỉ là, vẫn còn chưa đi được ba bước, thân thể của Trầm Túc liền đã khựng lại tại chỗ.

Hắn cúi đầu, nhìn xuống thanh trường kiếm đâm xuyên qua bụng của chính mình. Theo người mặc áo trắng kia đem trường kiếm rút về, thân thể của hắn cũng mất đi trọng lực mà ngã quỵ xuống.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn cố gắng bò về phía Lâm Anh.

Máu tươi chảy dọc theo đoạn đường mà Trầm Túc bò qua. Nhưng thiên mệnh, đôi khi chính là tàn nhẫn như vậy. Một khắc hắn sắp vươn tay, chạm vào được ái thê của mình. Thì tên bạch y nhân kia cũng đã nâng kiếm, đâm xuyên qua tim của hắn.

Cánh tay đẫm máu giơ lên giữa không trung rồi lại hạ xuống. Người rõ ràng chỉ ở gần như vậy, nhưng vĩnh viễn cũng đã cách xa ngàn trùng, không thể chạm tới.