Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 65: Tiệc Sắp Tàn.




Trầm Ngân ngủ rất trầm, đến khi y tỉnh lại, mặt trời cũng đã sớm vượt quá chân trời.

Biết rõ chính mình trễ giờ dâng trà, Trầm Ngân ngay lập tức liền hoảng hốt chỉnh lại trang dung đứng dậy, muốn đi ra cửa.

Nhưng bởi vì thân thể đang sốt nhẹ, cộng với nơi tư ẩn giữa hai chân vẫn còn đang sưng đỏ chưa tiêu. Nên Trầm Ngân chỉ vừa mới đi được hai, ba bước, thì kém chút liền đã ngã sấp xuống.

May mắn thay, nhũ mẫu bởi vì nhận lệnh của Dung Mi đến tìm y, vừa vặn bắt gặp một màn này mà đưa tay ra đỡ. Nếu không, y e rằng đã trực tiếp đập đầu vào trên cạnh tủ rồi.

"Nhị thiếu gia, ngài làm sao vậy?"

Giữ lấy tay nhũ mẫu, Trầm Ngân liền cố câu lên một nụ cười tái nhợt, suy yếu nói :"Ta không sao. Có lẽ là do tối qua uống hơi nhiều rượu, nên đầu óc vẫn còn hơi choáng váng. Phải nhờ ngài dìu ta đi rồi."

Nghe thấy lời giải thích của Trầm Ngân, nhũ mẫu liền không lấy làm lạ nữa. Bởi vì bà cũng thuộc dạng cao lớn, vạm vỡ, nên việc dìu hắn cũng không tính là quá khó.

Nhưng làm Trầm Ngân không ngờ tới chính là, câu nói oan gia ngõ hẹp cư nhiên lại linh nghiệm đến vậy.

Y thế mà lại vô tình chạm mặt 'Trầm Ô' ở trên đường đi tới chính sảnh!

So với tối hôm qua điên cuồng, mất khống chế. Hôm nay, trạng thái của 'Trầm Ô' đã vô cùng bình thường, thậm chí còn có chút thần thanh khí sảng.

Trái ngược với Trầm Ngân đang cảm thấy quẫn bách, có xúc động muốn xoay người né tránh hắn. 'Trầm Ô' khi nhìn về phía y, ánh mắt lại vô cùng giá lạnh, tựa như đang nhìn một đồ vật vô tri vô giác.

Khi nhìn thấy y gương mặt trắng bệch, đi đường còn có chút mất tự nhiên, chân mày hắn liền hơi nhíu lại. Một lúc sau, trong mắt mới hiện lên một tia khinh bỉ, rất nhanh liền để lại một câu châm chọc. Sau đó đã lập tức lướt qua người y, rời đi.

"Tiết chế một chút, đừng có làm trò hề cho người ngoài nhìn. Ngươi không cần mặt mũi, nhưng Trầm phủ này thì cần."

Sắc mặt vốn đã không còn chút huyết sắc của Trầm Ngân, lúc này lại càng trắng bệch như tờ giấy. Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn sượt qua người mình, y chỉ cảm thấy lồng ngực nhói đau, như bị vạn tiễn xuyên tâm.

Nhũ mẫu có thể không hiểu hắn đang nói gì. Nhưng y làm sao có thể không đoán ra được kia chứ?

Hắn nhất định là đã cho rằng, đêm qua y bởi vì túng dục quá độ, cho nên bộ dạng mới hư thoát như vậy a!

Không hiểu thấu 'Trầm Ô' đang nói gì, nhũ mẫu chỉ theo bản năng đưa mắt nhìn Trầm Ngân. Nhưng đến khi nhìn thấy vẻ mặt của y lúc này, bà lại không khỏi hoảng thần :"Thiếu gia, ngài..."

"Không có gì. Chỉ là gió có chút lớn, làm bụi bay vào mắt mà thôi. Chúng ta đi."

Đứng nhìn Trầm Ngân hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là muốn khóc nhưng lại cố nhịn xuống, mũi của Trầm Ô liền có phần cay xè, không rõ cảm xúc này là đau lòng hay áy náy.

Hắn chỉ biết, một khắc vừa rồi, hắn đã rất muốn lao tới đem bản thân của trước kia đánh một trận. Rống to vào mặt hắn, hỏi hắn rốt cục là lương tâm của hắn đã bị chó ăn rồi sao? Tại sao lại có thể nói ra lời nói không có nhân tính như vậy!

Mặc cho Trầm Ô có suy nghĩ thế nào, thì vẫn như cũ không thể ngăn cản đoạn ký này phá toái thành sương mù.

Hắn nhắm chặt mắt, không nhìn cũng không nghĩ, cố dằn xuống cảm giác nghẹn ứ khó chịu nơi lồng ngực. Đến khi hắn mở mắt ra, ánh vào đáy mắt của hắn, đã là một khoảng trời trắng xóa, phủ đầy tuyết lạnh.

Đây là một đêm cuối đông. Cụ thể hơn, thì giống như chính là giao thừa. Trên cửa phòng, cột nhà,... khắp nơi đều đã được dán lên giấy đỏ, cắt thành đủ loại hình dạng như bạch lộc, kỳ lân,...

"Anh Anh, ta không phải đã nói chuyện này cứ để hạ nhân làm là được rồi sao? Để đó, ta bưng cho."

Âm thanh hùng hậu, như tiếng trống vang cửa nam nhân, ngay tức khắc liền thu hút sự chú ý của Trầm Ô. Hắn ngoái đầu nhìn lại, vừa vặn liền bắt gặp hình ảnh Trầm Túc đang từ trong tay Lâm thị giành lấy bát sủi cảo nóng hổi. Đồng thời còn đỡ nàng ngồi xuống bàn.

"Ta cũng không phải là làm bằng giấy, chàng thật là..." Lắc đầu ảo não, Lâm thị vẫn là yên lặng để Trầm Túc dìu lên ghế. Nhưng đôi mắt cũng không khống chế được dâng lên sủng nịch cùng hòa ái, nhẹ xoa vùng bụng bằng phẳng của mình.

Bị nàng quở trách, Trầm Túc cũng chỉ vò đầu cười hì hì, bắt ghế ngồi xuống bên cạnh nàng. Đối diện, liền chính là Trầm Thời, Dung Mi, Trầm Ngân, và còn có cả 'Trầm Ô'.

Về phần Diệp Vấn, nàng giống như đã về thăm nhà mẹ đẻ. Nên cũng không có cùng bọn họ ăn tất niên với nhau.

Lúc này, nhìn thấy 'Trầm Ô' ngồi xuống bên cạnh mình, Trầm Ngân liền nhướng mày, buông muỗng xuống. Ngay lập tức liền thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

Nhưng khi bọn họ cho rằng, y sẽ giận dữ, gây sự với hắn. Thì y lại chỉ im lặng nhích ghế sang một bên, để lại một chỗ trống rộng rãi. Sau đó liền đã cúi đầu, tiếp tục ăn sủi cảo.

Hành động này của y, xác thực là đã nằm ngoài dự liệu của đám người. Ngay cả 'Trầm Ô' cũng không ngoại lệ. Hắn sững sờ một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh y.

Dung Mi đứng dậy, múc cho 'Trầm Ô' một bát sủi cảo. Sau đó lại vỗ vỗ mu bàn tay của hắn một chút, ý bảo hắn hãy cố nhường nhịn Trầm Ngân, đừng chấp nhất với y.

Một nhà sáu người ngồi quây quần trên bàn tròn ăn sủi cảo, đôi lúc Trầm Túc còn mở miệng cười đùa, khiến đám người đều không khỏi cười phá lên.

Đây rõ ràng là một khung cảnh vô cùng hòa hợp. Thế nhưng, bản thân Trầm Ô lại không thể nào vui vẻ nổi. Hắn đứng ở bên cạnh, ngoẹo đầu nhìn bầu không khí ấm áp này, hai mắt lại có chút ướt át. Khóe môi cũng đắng chát, dâng lên một tiếu dung khó coi.

Bởi vì hắn biết rõ, một lát nữa, sẽ xảy ra chuyện gì.

Mộng cảnh này, e là cũng đã sắp sửa phải đi đến hồi kết rồi.