"Quý Phi tỷ tỷ nói đùa rồi. Ta chỉ là cảm thấy trong người có chút không khỏe thôi." Mặc dù trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt, Lam Uyển Nhược vẫn phải cố gượng cười đối đáp.
Chỉ là, đối diện với sự khiêm nhượng của Lam Uyển Nhược, lại là một câu nói không mấy hảo ý của đối phương :"Ồ, vậy sao? E là do mấy ngày gần đây ngủ không ngon giấc đi? Vương thượng giống như đã rất lâu không ghé qua Tố Tâm Hiên của muội rồi a?"
Nụ cười hơi cứng đờ, kém chút liền không giữ được nữa. Lam Uyển Nhược liền âm thầm siết lấy khăn tay, cười khan một tiếng.
"Tỷ tỷ nói sai rồi, không phải là không ghé qua Tố Tâm Hiên của muội muội. Mà là chưa từng bước chân vào hậu cung nửa bước."
Lần này là đến phiên những nữ tử ở đây im lặng. Bầu không khí nhất thời liền có chút nặng nề. Bởi vì Lam Uyển Nhược nói không sai, Vương thượng cũng không biết là vì lý do gì, đã rất lâu không đến tìm ai trong số bọn họ.
Mỗi ngày đều một mình ngủ tại Vô Gian Điện, thậm chí đều không cùng bọn họ dùng bữa, hay để bọn họ hầu hạ tắm rửa.
Là nữ nhân đầu tiên của Trầm Ô, tư lịch cùng khả năng thăm dò tin tức của Quý Phi hiển nhiên cũng dày dặn hơn bọn họ rất nhiều. Rất nhanh liền đã cười trừ, ghim một miếng lê cho vào miệng, vừa ăn vừa chậm rãi tường thuật.
"Nghe nói, dạo gần đây Vương thượng thường xuyên đi tới một gian nhà gỗ ở phía tây. Nơi đó mỗi ngày đều truyền tới tiếng tỳ bà, vô cùng ảo diệu."
"Nga? Ý của tỷ tỷ là, Vương thượng lại có tân hoan, chúng ta cũng sắp có thêm một vị tỷ muội mới?" Một nữ tử liền che miệng kinh hô, mắt hạnh mở to, thần sắc biểu hiện đến có phần lố lăng.
Nghe nàng nói, Uyển Dư từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng kia, lúc này lại bất chợt mở miệng giải thích :"Thẩm phu nhân, muội suy nghĩ nhiều quá rồi. Người sinh sống ở trong gian nhà gỗ đó, ta cũng biết."
"Y là một nam nhân, cũng không phải là mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì."
"Người Uyển Phi tỷ tỷ nói tới, chính là tên ca ca bụng dạ xấu xa, đê tiện hèn hạ kia của Vương thượng sao?" Lệ Phi ngay lập tức liền đáp lời. Bởi vì đối với thân phận của Trầm Ngân, nàng cũng xem như là có phần hiểu rõ.
Dù gì ngày hôm đó ở đại điện Vô Gian, nàng cũng chính là nữ nhân đã gợi ý cho Trầm Ô, để hắn cho người lôi Trầm Ngân đi ngũ mã phanh thây.
Lúc này, tựa hồ là nghĩ đến chuyện thú vị gì, Lệ Phi liền bật cười nói :"Nhắc mới nhớ, lần trước gặp kẻ đó ở đại điện, hắn giống như một con chó vậy, bị người xích tới xích lui, trông rất tức cười a."
"À, Lệ tỷ tỷ là đang nói nam nhân tương đối cao gầy, hay mặc một bộ huyền y có đúng không? Lần đầu tiên muội gặp được Vương thượng, kẻ đó giống như cũng bị người còng tay kéo ở phía sau a. Thậm chí còn bị Vương thượng một cước đá văng."
Tựa hồ là gặp được đề tài, Lệ Phi cùng Lam Uyển Nhược liền bắt đầu trò chuyện đến quên trời quên đất.
Chỉ là đúng lúc này, Quý Phi đã lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ :"Nếu không, tỷ muội chúng ta liền đi dạo một chuyến ở phía tây Ma cung đi?"
Ngầm hiểu ý định của Quý Phi, đám nữ tử liền nhìn nhau một chút. Uyển Dư hơi ngập ngừng, tựa như muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc vẫn là theo chân bọn họ 'đi dạo' về phía tây Ma cung.
-------------------------
Khoảng cách Trầm Ô tới nghe đàn vẫn còn rất lâu, nên Trầm Ngân lúc này cũng chỉ tùy ý mang đàn ra trước sân nhỏ, ngồi dưới gốc cây hòe đánh đàn.
Trầm Ô đã từng không ít lần ngỏ ý chặt bỏ cây, bởi vì cây hòe tượng trưng cho ma quỷ hóa thân, ngụ ý xui xẻo. Nhưng đều bị Trầm Ngân bác bỏ.
Chỉ là, trong lúc Trầm Ngân đang đánh đàn, thì hôm nay, nhà gỗ của y lại đón chào vài vị khách không mời mà đến.
Một khắc tiếng cười cười nói nói truyền tới, sáu nữ tử ăn vận hoa quý đẩy cửa gỗ bước vào, sắc mặt Trầm Ngân liền không khỏi trầm xuống.
[ Kế tiếp, ngươi sẽ bị người không ngừng nghỉ khiêu khích, hãy nhanh chóng lựa chọn con đường chính xác :
Cường thế đáp trả.
2. Biểu hiện yếu thế.
3. Tùy cơ ứng biến, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.] Lúc này, khi nhìn thấy Trầm Ngân ôm tỳ bà ngồi dưới tán cây, đám nữ tử đầu tiên là bị kinh diễm đến. Sau đó mới giả ngây giả dại, ra vẻ kinh ngạc hô to.
"A, nơi này cũng có người sinh sống sao? Vì sao chúng ta lại không nghe nói a."
"Kẻ này là ai? Là cầm sư Ma cung vừa mới thuê sao?"
"....................."
Nhìn thấy Uyển Dư đi ở phía sau, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho mình đi mau. Trầm Ngân liền nhướng mày, đứng dậy định rời khỏi. Chỉ là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Có một số kẻ, chính là không tìm phiền phức liền sẽ toàn thân không thoải mái.
Lệ Phi đứng ở phía sau đã lập tức quát tháo :"Đứng lại, ai cho ngươi đi? Nhìn thấy chúng ta mà không biết thỉnh an một tiếng sao?"
Trầm Ngân xoay người lại, nhưng vẫn không nói không rằng đứng đó. Cảm thấy bản thân bị người xem nhẹ, Lệ Phi ngay lập tức liền nổi giận.
"Ngươi bị điếc sao? Không nghe bổn cung nói gì à?"
Bị người quát tới quát lui, sức chịu đựng của Trầm Ngân cũng là có giới hạn. Ánh mắt lạnh lẽo khẽ liếc bọn họ một cái, y liền không nhanh không chậm nói :"Ta không phải hạ nhân, vì sao phải thỉnh an các ngươi?"
"Ngươi!" Không ngờ tới kẻ này còn dám trả treo với mình, Lệ Phi liền giơ tay chỉ vào mặt y, tức giận đến không nói nên lời.
Chỉ là lúc này, Quý Phi đã tiến về trước một bước, bên cạnh còn đi theo hai cái nô bộc, nhếch môi cười lạnh :"Miệng lưỡi cũng thật sắc bén a. Nàng ta không xứng để ngươi thỉnh an, bổn cung cũng không xứng à?"
"Người đâu, nhường kẻ này quỳ xuống cho bổn cung!"