Buổi chiều Tứ Ca cùng Vân Chính ghé viện của Phó thị thăm Mẫn Trúc. Dương thị thấy Tứ Ca và Vân Chính tới thì nàng liền để cho mấy trẻ nhỏ tự nhiên nói nói chuyện, bản thân đi lên chính phòng trò chuyện cùng Phó thị.
Phó thị nhớ lại lời Tô thái y thì hỏi Dương thị:" Lúc sáng Tô đại phu có nói Mẫn Trúc khi nhỏ là do sinh non nên cơ thể yếu ớt hơn những đứa trẻ khác. Muội vì sao lại sinh non vậy? Nói ta nghe một chút có được không?"
Dương thị rũ mi suy nghĩ một lát tìm từ thích hợp để nói, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà, không cần phải mang đi kể lể với người ngoài cuộc:" Là do khi đó trong nhà không đủ nhân lực. Phó tỷ cũng biết, gia đình muội xuất thân nông thôn, nên khi đó mang thai Mẫn Trúc được tám tháng muội vẫn coi sóc nhà cửa. Ngày đó không may muội đi ra sau nhà thì bị trượt chân ngã nên Mẫn Trúc mới chào đời sớm một chút".
Phó thị gật đầu cũng không truy hỏi thêm, nàng ta biết nhà ai cũng có chút ít bí mật không thể truyền ra ngoài.
Hai người ăn chút bánh nói chút chuyện về vật phẩm trang điểm, dưỡng da linh tinh.
.....
Tại sương phòng, Mẫn Trúc cũng đỡ choáng rất nhiều rồi, nàng có thể ngồi dựa vào gối mềm tiếp chuyện hai người Tứ Ca.
Vân Chính quan tâm hỏi thăm Mẫn Trúc:" Lâm muội khá hơn chút nào chưa?"
Mẫn Trúc nhẹ gật đầu:" Muội thấy tốt hơn nhiều rồi, hai huynh buổi chiều không bận rộn chuyện gì sao?"
Vân Chính cười hắc hắc nói:" Bận chứ, cha ta đã giao cho ta một đống sổ sách thuế cuối nắm ngoái bắt ta cùng Tứ Ca kiểm tra đây. Muội không biết cha ta nghiêm khắc thế nào đâu".
Mẫn Trúc cười nói:" Vậy Triệu ca mau về hoàn thành công việc đi, muội thật sự tốt rồi, hai người không cần bận tâm".
Vân Chính lấy từ trong tay áo ra một hộp nhỏ nói:" Cái này là mứt anh đào nhị tỷ ta mới gửi tới, muội nếm thử xem có thích không?"
Mẫn Trúc cũng không khách khí, nàng nhận lấy hộp mứt, mở ra lấy một viên bỏ vào miệng ăn, sau đó nhận xét:" rất giòn, vị ngọt cũng vừa phải. Muội rất thích, cảm ơn Triệu ca ca".
"Không cần khách khí, muội thích là tốt rồi. So với trà muội tặng thì chút mứt này không đáng gì". Vân Chính nhẹ nhàng nói. Sau đó quay qua nhìn Tứ Ca:" Biểu Ca, huynh không có gì cho muội ấy sao?"
Tứ Ca nhìn Vân Chính:" Ta có chuyện muốn nói riêng với Lâm muội, đệ về thư phòng trước đi".
Vân Chính trợn mắt ngạc nhiên:" Huynh sao lại.... (vô lý như vậy)?"
Lời còn chưa xong Vân Chính đã bị Tứ Ca ngắt lời:" Việc quan trọng!"
Vân Chính thở hắt ra, vẻ mặt không tình nguyện nói:" Vậy đệ đi trước, huynh đừng dọa tiểu cô nương người ta sợ là được". Vân Chính tạm biệt Mẫn Trúc rồi rời khỏi.
Nhìn bóng dáng Vân Chính như cô dâu nhỏ bị hắt hủi, Mẫn Trúc bật cười nói:" Hai huynh quả thật rất thân thiết với nhau".
Tứ Ca gật đầu giải thích:" Từ năm ta bốn tuổi, đệ ấy đã theo ta sống ở trong cung rồi".
Mẫn Trúc tự nhiên... ừ... suy nghĩ biểu huynh đệ hai người này có khi nào ở lâu sinh "tình" không? Xong nàng lại tự lắc đầu cười cái suy nghĩ của mình.
Bên này Tứ Ca nhìn Mẫn Trúc ngó ra cửa ánh mắt vô định thì trong lòng cũng rối rắm, hỏi chuyện này ra không biết có quá phận không? Nhưng dù sau Dương gia và Lâm Hải cũng đã nhận lời trợ sức hắn, vậy thì thêm một phần giúp sức nữa cũng không vấn đề gì đi?
Mẫn Trúc đang ngẩn người suy nghĩ những chuyện linh tinh bát quái trong đầu, Tứ Ca lên tiếng phá tan tư tưởng không thuần khiết của Mẫn Trúc:" Ta muốn gặp sư phụ của muội, có được không?".
Mẫn Trúc hơi ngạc nhiên, nhưng nàng cũng giải thích:" Không phải muội không muốn cho huynh gặp sư phụ. Nhưng ngài ấy thật sự không có ở đây, muội cũng không biết sư phụ đi đâu nữa".
"Muội có cách nào liên lạc với sư phụ muội không?" Tứ Ca tìm kiếm chút hy vọng.
Mẫn Trúc hồ nghi hỏi:" Độc của huynh chưa giải hết sao?"
Tứ Ca lắc đầu:" Ta muốn sư phụ của muội giúp sức ta".
Mẫn Trúc càng không hiểu, vì nàng cho thuốc giải thì chỉ nói lên sư phụ là y thuật tinh thông, coi như là thần y đi, nhưng thần y thì chỉ cứu người chứ giúp được gì nhỉ? Mẫn Trúc tò mò:" Huynh muốn sư phụ giúp gì?"
Tứ Ca từ nãy giờ quan sát kỹ Mẫn Trúc, rõ ràng ánh mắt của tiểu cô nương chỉ có ý thắc mắc, không phải che dấu. Nhưng rõ ràng những gì ám vệ của hắn điều tra được thì hắn khẳng định tiểu cô nương này không có sư phụ. Nhưng những gì thay đổi ở Dương gia thì không phải giả. Hai loại trà mới, hương liệu nước, cách thức buôn bán cũng không giống những thương gia khác. Tứ Ca hít sâu rồi nhả ra từng chữ:" Ta nghĩ muội không có sư phụ".
Mẫn Trúc trợn mắt há miệng kinh ngạc:" Chẳng lẽ huynh...huynh thế nhưng cho người điều tra muội?"
Tứ Ca gật đầu, không chút che dấu:" Ta cho người điều tra toàn bộ Lâm gia và Dương gia. Ta biết mói thẳng với muội sẽ khiến muội mất vui, nhưng là ta không thể không cẩn thận".
Sau câu nói của Tứ Ca, cả căn phòng rơi vào trầm mặc. Mẫn Trúc im lặng suy nghĩ " Tứ Ca điều tra nhà nàng cũng đúng, không một ai lại liên kết với nhóm người không biết gốc rễ. Dù sao đây cũng là trận chiến tranh ngầm giành vị trí cao nhất của một quốc gia, không thể qua loa tắc trách. Nhưng nói nàng nghe xong mà vui vẻ tiếp nhận thì chỉ có là Mẫn Trúc nàng tâm lý không bình thường mới vui vẻ nổi".
Còn Tứ Ca thì duy trì trầm mặc, hắn bây giờ duy nhất chỉ có thể chờ. Nếu sư phụ của Mẫn Trúc là có thật thì là người thâm tàng bất lộ vì cả một gia đình lớn như vậy không ai biết Mẫn Trúc có sư phụ, lại nói theo điều tra thì từ nhỏ Mẫn Trúc đi đâu bên cạnh đều có các ca ca hoặc cha nương nàng. Nói chung, tiểu cô nương nhỏ tuổi, không thể một mình chạy loạn bên ngoài. Vậy nên Tứ Ca suy đoán " một là, vị cao nhân ấy ẩn núp trong Dương gia, đồng thời Dương gia khéo léo che đậy. Hai là, Mẫn Trúc chính là kì tài kinh thương mà Tứ Ca hắn đang tìm kiếm. Và khả năng thứ hai là cao nhất". Tứ Ca nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn đang chau mày nghĩ thì khẽ thở ra " mới bảy tuổi đã làm cho Dương gia nổi danh khắp vùng, lại thêm hương liệu nước độc nhất vô nhị. Như vậy, Dương gia sau ba đến năm năm nữa khả năng sẽ danh chấn thiên hạ".
Sự im lặng trong căn phòng kéo dài tầm hơn một khắc ( khoảng 15 phút). Mẫn Trúc ngẩng đầu lên nói:" Nếu huynh đã điều tra kỹ về Dương gia và Lâm Gia, vậy ta cũng không giấu chuyện này với huynh. Có lẽ nghe rất hoang đường, nhưng đây tuyệt đối là sự thật. Ta thường xuyên mơ gặp được một vị cao nhân, ngài ấy đã chỉ cho ta một số thứ mà ở nơi đây không có, nếu huynh muốn gặp ngài, ta không thể giúp. Vì bản thân ta đã hơn hai năm rồi chưa gặp lại ngài ấy. Huynh muốn nhờ ngài ấy giúp chuyện gì, khi ngài ấy xuất hiện trong giấc mơ của ta, ta sẽ giúp huynh hỏi".
Tuy biết nghe chuyện mộng mị này vô lý, nhưng như vậy còn dễ tin hơn là nàng một tiểu cô nương bảy tuổi mang linh hồn của người hai mươi sáu tuổi ở thế giới khác, nói cho chính xác hơn thì tuổi linh hồn của nàng cộng cả thời gian ở hai thế giới lại đã ba mươi ba rồi. Mẫn Trúc mặt không đỏ tim không đập nói ra sự việc, vì loiewf nàng nói có bảy phần thật, ba phần giả nên cũng khó mà bị phát hiện.
Bây giờ là đến Tứ Ca ngạc nhiên:" Có việc như vậy sẽ xảy ra sao?" Nhưng nhìn đến Mẫn Trúc, vẻ mặt kia là không nói dối. Nhưng việc này thật rất hoang đường.
Mẫn Trúc gật đầu:" Chuyện xác thực là như vậy, nếu huynh không tin, khi gặp ngài ấy ta sẽ năn nỉ ngài ấy đi gặp huynh. Lúc đó huynh muốn ngài ấy giúp huynh thì tự huynh lên tiếng".
Tứ Ca nghi ngờ hỏi:" Sư phụ muội dạy muội làm trà sao?"
Mẫn Trúc lắc đầu:" Không, là cả nhà ông ngoại nghĩ ra, chỉ là sư phụ có chỉ điểm cho sao lá trà một chút".
"Vậy còn hương liệu nước?" Tứ Ca hỏi thêm
Mẫn Trúc gật đầu:" Cái này xác thực là sư phụ hướng dẫn muội, nhưng chỉ là các bước cơ bản, còn thêm hương, trộn hương thì do muội và đại ca cùng A Trí biểu ca nghiên cứu học tập thêm.
Tứ Ca gật đầu, trong đầu biết chắc tiểu cô nương này không nói dối, vì ánh mắt kia nhìn thẳng hắn khi nói chuyện, không quanh co trốn tránh.
Tứ Ca càng tò mò hơn về sư phụ của Mẫn Trúc:"Vậy sư phụ muội còn dạy muội những gì?"
Mẫn Trúc cười cười:"Huynh muốn biết điều gì?"
Tứ Ca nghiêm túc nhìn thẳng Mẫn Trúc nói "Nếu có thể, muội hãy nhờ sư phụ muội giúp ta một số việc mà ta chưa tinh thông".
Mẫn Trúc khó hiểu hỏi lại:" Huynh nói chung chung quá, huynh nói rõ hơn một chút được không?"
" Thứ nhất, ta muốn sư phụ muội dạy ta cách kiếm thêm ngân lượng. Vì một khi đã dám suy nghĩ tới việc kia thì không thể thiếu nhất chính là ngân lượng. Thứ hai, nếu có thể, ngài ấy chỉ giáo ta một vài điểm về cách dụng thần". Tứ Ca không nói quá rõ ràng, vì Tứ Ca nghĩ căn bản tiểu cô nương mới bảy tuổi, dù có thông minh thế nào đi chăng nữa thì cũng chưa hiểu hết thế sự và tầm quan trọng của một quân sư. Đúng, cái Tứ Ca cần là một vị quân sư đúng nghĩa.
Mẫn Trúc gật đầu đáp ứng:" Nếu muội gặp sư phụ sẽ chuyển lời giúp huynh. Nhưng nếu sư phụ không xuất hiện muội cũng vô phương tìm kiếm người".
Tứ Ca mím môi giữ im lặng. Mẫn Trúc cứ nghĩ "cái vị tứ hoàng tử này là không phục sao? Không phục nàng cũng hết cách, Lâm viện trưởng cũng không thể nào xuất hiện ở thế giới này".
Thế nhưng khi nghe Tứ Ca sau một hồi trầm mặc phán một câu làm Mẫn Trúc á khẩu:" Nếu sư phụ của muội thật không xuất hiện, vậy mấy năm nay muội học được gì thì hãy dùng những hiểu biết của muội làm tiểu quân sư của ta".
Mẫn Trúc tròn mắt nhìn Tứ Ca, trong đầu luôn chạy ra dòng chữ " ta mới bảy tuổi, chính xác là một tiểu cô nương bảy tuổi aaaa".
Lúc này Thu Trà từ cửa nói vọng vào:" Hồi tiểu thư, các vị thiếu gia đến thăm người".
Mẫn Trúc từ thất thần liền vui vẻ nói:"Để các ca ca vào".
Tứ Ca đứng dậy muốn rời đi, trước khi đi lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ nhỏ đưa cho Mẫn Trúc:" Tặng muội!" Sau đó xoay người ra cửa.
Mẫn Trúc nhỏ giọng nhắc nhở:" Chuyện vừa rồi là bí mật giữa hai chúng ta. Thêm nữa, cảm ơn quà của Tứ Ca ca".
Tứ Ca nhẹ gật đầu rồi ra cửa. Ngay trước cửa thì gặp bốn huynh đệ Cẩn Minh và Dương Trí. Mấy người chào hỏi nhau rồi tạm biệt ngay sau đó.
Vừa vào tới phòng Cẩn Tuệ đã dồn dập nói:" Ta nghe nương nói là Bùi nhị tiểu thư đẩy muội bị thương. Coz cần nhị ca giúp muội dạy dỗ nàng ta không?"
Dương Trí và Cẩn Minh đồng thời gõ đầu Cẩn Tuệ mắng:" Xem đệ nói cái gì? Nam tử hán mà đòi đánh một tiểu cô nương".
Cẩn Tuệ bất mãn:" Đệ mới mặc kệ cái gì tiểu cô nương, khi dễ muội muội của đệ thì đều đáng đánh".
Trương Văn lại nói:"Thay muội muội báo thù thì không thiếu được, nhưng khi ở chỗ Triệu phu nhân, người đã nói đã phạt Bùi nhị tiểu thư rồi, nếu chúng ta công khai đánh người, không phải là chúng ta vô lý sao? Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đợi nàng ta hết bị cấm túc hãy nói".
Mấy người còn lại đều gật đầu tán thành. Mẫn Trúc ngồi trên giường mà cảm thấy vạch đen đầy đầu " các ca ca nàng đây là bắt đầu biến đen sao?"
Cẩn Minh ân cần tiến lại gần chỉnh gồi dựa cho Mẫn Trúc hỏi:" Tứ Ca tới thăm muội sao? Muội thấy thế nào rồi?"
Mẫn Trúc nhẹ gật đầu:"Cả Vân Chính ca cũng tới, nhưng huynh ấy có việc đi trước. Tứ Ca ca ở lại thêm nói chuyện thêm một chút với muội. Đầu muội cũng đỡ đau rồi, không biết bây giờ xin về thì đại phu có cho không? Ở đây lạ chỗ, muội không quen".
Cẩn Minh gật đầu nói:" Vậy muội chờ ở đây, ta đi hỏi Triệu phu nhân xem có được không".
Mẫn Trúc vui vẻ đồng ý, nàng cảm thấy về nhà vẫn tốt hơn.
Thế nhưng Mẫn Trúc phải thất vọng rồi, nói gì Tô đại phu cũng nhất quyết không cho di chuyển. Ông nói xe ngựa xóc nảy, ngồi kiệu cũng lắc lư, đi thì không được. Nói tóm lại là Mẫn Trúc phải nằm im trên giường ba ngày cho ông.