Trên đoạn đường ngắn về nhà, Dương thị có nói sơ về việc giúp đỡ Phó thị nghĩ ra món ăn cho ngày mời khách sắp tới. Mẫn Trúc tinh thần kiếm tiền dâng cao lại nghĩ tới dùng món ăn ở thế giới trước mở tửu lâu ở An thành này. Nhưng tạm thời trước mắt phải giúp nương suy nghĩ món ăn độc đáo cho Phó thị để nâng cao tình cảm giữa hai nhà. Việc này chỉ trăm lợi mà không một hại.
Sau bữa cơm trưa, Dương thị nói lại việc nghĩ món ăn cho Lâm Hải, Mẫn Trúc nói ra ý tưởng mở tửu lâu của nàng, Lâm Hải trầm tư một lát rồi nói với Mẫn Trúc:" Tiểu khuê nữ của cha à, nhà ngoại công mới mở ra hương liệu nước mới mẻ, lại thêm hai năm nay việc buôn bán trà không tệ, nếu giờ mở tửu lâu thì cũng không phải không được. Nhưng con còn nhỏ, không hiểu được rằng " cây to thì đón gió lớn". Căn cơ nhà chúng ta còn nông chưa thể đảm bảo an toàn cho một nhà lớn bé. Việc trước mắt của chúng ta là từng bước vững vàng đi lên chứ không phải hết sức tập trung vào kiếm tiền. Con phải biết, trụ cột vững chắc thì chúng ta làm gì cũng dễ dàng, nhưng nếu trụ cột lỏng lẻo, chỉ cần người có tâm để ý sẽ đẩy toàn gia xuống vực sâu vạn trượng. Lúc đó có hối cũng không kịp.
Cha biết, con tuy mới bảy tuổi nhưng suy nghĩ của con có trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa, nên hôm nay cha cũng dặn dò con, đôi cánh của mình chưa đủ cứng cáp thì nên biết giấu tài. Lời cha nói, con hiểu rồi chứ? "
Mẫn Trúc lúc này nghe cha nhắc nhở mới bừng tỉnh, nàng là từ những lần thành công trước mà quá tham vọng rồi nên vội cúi đầu nhận sai:" Là con quá hấp tấp, không suy nghĩ chu toàn".
Lâm Hải và Dương thị bật cười, Dương thị vỗ nhẹ lên đầu nàng nói:" Tiểu hài tử mới bảy tuổi như con đã là hiếm thấy, giờ con còn suy nghĩ chu toàn nữa thì ta và cha con sẽ bị dọa đấy".
Mẫn Trúc thấy nương nói vậy thì le lưỡi với Lâm Hải sau đó cười hì hì nói:" Vậy trước mắt con giúp nương nghĩ món ăn mới lạ, chiều nay con sẽ làm trước một hai món mới cho cả nhà nếm thử, chiều mai hai món nữa, sau đó lựa ra hai, ba món đưa qua cho tuần phủ phu nhân chọn lựa. Như vậy được không cha? "
Lâm Hải cười gật đầu:" Đều theo ý con, đừng để bản thân mệt nhọc là được".
Mẫn Trúc gật đầu thưa vâng, sau đó dẫn Xuân Trà về viện của mình nghỉ ngơi.
Dương thị nhìn con gái rời đi mà lòng có chút lo lắng, nàng nhìn tướng công mình nói:" Chàng xem, sao con bé lại thông minh thế chứ, tuổi còn nhỏ mà ý tưởng trong đầu không nhỏ chút nào".
Tuy Lâm Hải cũng biết khuê nữ của mình trong ba người con thì chính xác là người nổi trội nhất, nhưng đây là tiểu bảo bối của mình, con có thông minh hơn người thì có làm sao? Chỉ cần bản thân mình đủ sức bảo vệ cả nhà thì cũng không cần lo lắng quá. Lại nói, con cái đều thông minh không phải chuyện tốt sao nên Lâm Hải trấn an nương tử của mình:" Nàng đừng lo quá, ta nghĩ Mẫn Trúc từ nhỏ đã được chúng ta cho đi nhiều nơi, thấy được nhiều hoàn cảnh khác nhau, cho nên con bé kiến thức mở mang hơn bạn cùng trang lứa thôi".
Dương thị gật đầu nói phải, sau đó dọn giường nghỉ trưa, sáng nay nàng bồi Phó thị cả sáng, người cũng có chút mệt.
Mẫn Trúc về tới viện của mình, trước tiên cho Xuân Trà trải giường, sau đó sai Hạ Trà đi nói với đầu bếp cần chuẩn bị một ít hạt sen và lá sen cho buổi chiều. Mùa này hoa sen chưa nở nên không thể dùng hoa sen trang trí được rồi.
Hạ Trà vừa rời khỏi, Thu Trà tiến vào đưa cho Mẫn Trúc một ít trái dâu tằm chín mà người nhà của Lưu đầu bếp gửi từ thôn lên.
Mẫn Trúc nghĩ tới làm rượu dâu tằm, nhưng bây giờ ngâm rượu thì phải đợi ít nhất hai tháng mới uống được. Nhưng mà cứ ngâm thôi, lúc đó cũng sẽ có dịp dùng tới.
Nghĩ như vậy Mẫn Trúc hỏi Thu Trà:" Dâu tằm này là của người nhà Lưu đầu bếp sao? Tỷ nhắn Lưu đầu bếp hỏi người nhà của ông có còn nhiều không? Nếu còn nhiều thì đưa khoảng năm mươi cân đến, muội mua lại".
Thu Trà thắc mắc nói:" Tiểu thư à, người mua nhiều dâu tằm làm gì, ăn cũng không hết nhiều như vậy, lại nhanh hư".
"Muội tính làm thử món mới thôi, thu nhiều lỡ có làm hư thì có để thực hiện lại" Mẫn Trúc chỉ giải thích qua loa với Thu Trà rồi được Xuân Trà nhắc nhở nên nghỉ ngơi nên cũng đi nghỉ trưa.
Nghỉ trưa khoảng nửa canh giờ thì Mẫn Trúc dậy luyện chữ thêm một canh giờ nữa, Xuân Trà ở một bên yên lặng mài mực.
Hạ Trà lúc này tiến vào nói lá sen tươi đã đưa tới. Mẫn Trúc dừng bút, đi tới phòng bếp, việc đầu tiên là sai người làm sạch sẽ một con gà, sau đó nhét nấm đông cô, cẩu kỉ, hạt sen, gừng và một chút gia vị vào bụng gà, cuộn lá sen kín khắp thân gà, bó chặt lại, rồi đem đi hấp khoảng hơn nửa canh giờ.
Tiếp đó, ngó sen cũng được lột lớp vỏ ngoài lấy thân trắng bên trong cắt khúc, ngâm với một ít muối và giấm cho ra bớt nhựa. Ngó sen Mẫn Trúc làm món gỏi ngó sen -tôm, thịt chua ngọt hấp dẫn. Mẫn Trúc có chút tiếc vì thời này chưa có trái ớt, nên vị cay được thay bằng tiêu đen tạm, còn màu đỏ cho bắt mắt thì Mẫn Trúc dùng cà củ cải đỏ tạm.
Bận rộn cũng mất hơn một canh giờ, Mẫn Trúc lại trở về viện rửa tay chân, mặt mũi, thay nam trang chuẩn bị luyện võ.
Xuân Trà nhìn Mẫn Trúc bận rộn cả ngày hôm nay mà thương nên nói với Hạ Trà:" Tiểu thư là con nhà quan, là lá ngọc cành vàng mà tỷ thấy còn vất vả hơn cả chúng ta nữa, muội xem từ sáng tới giờ chúng ta đi theo tiểu thư thôi cũng đủ mệt. Tiểu thư mới bảy tuổi mà học cầm, luyện chữ, nghĩ món ăn mới lạ, học võ".
Hạ Trà nhìn Xuân Trà cười nói:" Chúng ta hầu hạ được chủ tử tốt như tiểu thư đã là vạn hạnh. Tiểu thư khổ cực trước mắt biết đâu sau này phong quang vô hạn, tỷ cố mà chăm sóc tiểu thư cho tốt a. Sau này tỷ còn phải nhờ tiểu thư chỉ hôn đấy".
Xuân Trà nghe Hạ Trà nói chuyện kết hôn thì đỏ mặt nói:" Xem muội kìa, ta đương nhiên sẽ chăm sóc tốt tiểu thư, nhưng việc kia không phải nữ nhi gia chúng ta lúc nào cũng treo ở cửa miệng như muội".
Hạ Trà thấy Xuân Trà đỏ mặt mắng người thì càng muốn trêu chọc:" Tỷ nói việc kia là việc gì cơ? "
Xuân Trà mặt càng đỏ bỏ chạy:" Ta không thèm nói với muội nữa".
Hại Trà đứng nhìn theo cười haha sau đó bê chậu nước đi ra ngoài, Thu Trà vừa giúp Mẫn Trúc thắt đai lưng lại vừa nói:" Tiểu thư, Lưu đầu bếp nói dâu tằm mùa này đang chín rộ nên có rất nhiều, tiểu thư muốn chừng nào người ta giao tới thì giao phó với nô tỳ, nô tỳ sẽ báo lại với Lưu đầu bếp, Lưu đầu bếp cũng nói giá hiện tại thôn dân bán một cân là hai văn tiền. Nếu tiểu thư lấy nhiều có thể bớt một chút".
Mẫn Trúc gật đầu:" Ta biết rồi, ta đã nói cần năm mươi cân nên tỷ nói Lưu sư phụ năm ngày nữa là ngày hưu mộc, ngày đó nói họ giao qua sớm một chút".
Thu Trà vội đáp ứng:" Dạ, nô tỳ đã hiểu".
Lúc Mẫn Trúc ra đến hoa viên thì mọi người cũng đã đông đủ.
Cẩn Tuệ nhân lúc Vương bộ đầu chưa tới nháy mắt với Mẫn Trúc hỏi:" Có phải tối nay chúng ta được thưởng thức món mới không tiểu Trúc? "
Mẫn Trúc nhướng mày:" Không phải tới lúc dùng bữa ca sẽ biết sao? "
Trương Võ cười hì hì nói:" Ta có đi ngang nhà bếp, nhưng không ngửi thấy gì".
Mẫn Trúc cười đáp lại:" Đương nhiên tứ ca không ngửi thấy rồi, phải tầm ba khắc nữa Lưu sư phụ mới bắt đầu nấu".
Hai người Cẩn Tuệ và Trương Võ biết không hỏi được gì nên từ bỏ. Lúc này hai huynh đệ Vương bộ đầu cũng đi tới, mọi người bắt đầu khởi động tay chân, luyện quyền...
Bữa tối mọi người được thưởng thức hai món mới lạ là gà hấp lá sen và gỏi ngó sen. Mọi người tấm tắc khen không dứt miệng. Khai vị với món gỏi chua ngọt giúp kích thích vị giác, món gà hấp bùi mà không béo, mùi thơm của lá sen và nấm lại ngấm vào thịt gà làm thịt gà có vị thanh thanh, ăn vào cảm giác khá mới lạ. Đến như Dương Trí bình thường ăn uống có lễ nghi nhất mà hôm nay cũng bới thêm một chén cơm.
Sau khi dùng xong bữa, mọi người đều vuốt bụng tròn nho nhỏ của mình. Cẩn Tuệ vui tươi nhìn Mẫn Trúc:" Tiểu muội, trong đầu muội còn bao nhiêu món ăn nữa vậy? Hay muội liệt kê hết suy nghĩ kì lạ trong đầu muội ra, chúng ta mở tửu lâu, nhất định bán chạy".
Cẩn Minh lấy chiết phiến ( quạt giấy) gõ nhẹ lên đầu Cẩn Tuệ:" Nói hưu nói vượn, đệ nghĩ xem tiểu muội của chúng ta mấy tuổi. Ta đã nhắc đệ bao nhiêu lần có nhớ không? Nếu không đủ sức giữ tính mạng thì làm người không nên quá nổi bật, phải biết điệu thấp là như thế nào".
Cẩn Tuệ biết sai cúi đầu nhưng cố nói một câu:" Đệ cũng chỉ nói thôi mà".
Lâm Hải lúc này mới nghiêm giọng nhắc nhở:" Cẩn Minh nói không sai đâu, việc Mẫn Trúc có thể làm ra món ăn, hay chế ra những thứ mới mẻ, các con có thể phủ nhận thì tuyệt đối không được thừa nhận với người ngoài. Đây là vì ăn toàn của Mẫn Trúc cũng chính là an toàn của toàn gia. Ta hôm nay cũng chính thức nhắc nhở các con không được khoe khoang bản thân có tài. Anh hùng không phải là huênh hoang, các con hiểu chưa? "
Tất cả mấy người Dương Trí đều đứng lên thi lễ nói:"Đã hiểu".
Lúc này Lâm Hải mới hài lòng gật đầu, sau đó kiểm tra công khóa của từng người, lại giúp mấy người Dương Trí giải đáp một vài khúc mắc với bài giảng của tiên sinh ở thư viện sau đó mới giải tán.
Mẫn Trúc trở về phòng, mang theo nến vô phòng mà nàng dành riêng để chế tạo hương liệu, nhằm nghiên cứu thêm một số loại hương liệu khác làm phong phú thêm cho hương liệu nước. Căn phòng này được khóa kỹ càng, chỉ có Mẫn Trúc và Cẩn Minh có chìa khóa, kể cả Lâm Hải và Dương thị cũng không thể bước vào nếu không có sự đồng ý của Mẫn Trúc. Nha hoàn thiếp thân của Mẫn Trúc cũng chỉ có thể đứng canh ngoài cửa, không được bước vào trong.
Mấy hôm trước Cẩn Minh tìm được một số loại sách nói về thảo mộc và các loài hoa hiếm. Mẫn Trúc đang nghiên cứu tác dụng của các loại thảo dược khi kết hợp chung với nhau, nên việc Xuân Trà thương tiếc tiểu cô nương mới bảy tuổi mà quá bận rộn này cũng không phải không có lý do.
Tới đầu giờ hợi, Mẫn Trúc vẫn chưa ra khỏi phòng hương liệu. Xuân Trà nhẹ nhàng gõ cửa nói:"Tiểu thư, cũng khuya lắm rồi, người nên nghỉ ngơi thôi, sáng mai giờ mão tiểu thư phải dậy rồi đó".
Mẫn Trúc nghe tiếng Xuân Trà nhắc nhở cũng không cự tuyệt ý tốt của nàng ấy, thu dọn sách bút và một vài hương liệu khô, sau đó đi ra khỏi phòng khóa cửa lại:" Cám ơn Xuân Trà tỷ nhắc nhở, ta đang tập trung nên không chú ý giờ giấc".
Xuân Trà cười với Mẫn Trúc mà không nói gì, một đường theo chủ tử về phòng ngủ giúp Mẫn Trúc chải đầu, rửa mặt, xúc miệng, hạ màn giường rồi nằm ngủ tại giường nhỏ được bố trí ở góc trái của phòng. Xuân Trà biết, đúng lý ra thì nô tỳ phải ngủ dưới sàn hoặc ngủ ở ván nhỏ, nhưng Mẫn Trúc đã nói với nương nàng cho đặt thêm một chiếc giường nhỏ ở góc phòng, để nếu ai canh đêm thì sẽ ngủ ở đó. Đây là chủ tử quan tâm đến người hầu cận mình, nên ba tỷ muội Trà đều rất tận tâm hầu hạ Mẫn Trúc.
Sáng sớm hôm sau, sau khi luyện quyền, ăn sáng, mọi người chia ra, nam chủ đi huyện nha, các công tử thì đi thư viện. Mẫn Trúc hôm nay cũng phải đi tới tuần phủ để học cầm. Trước khi tới nhã gian, Mẫn Trúc ghé qua chính phòng thỉnh an Phó Thị, không quên tặng một ít điểm tâm cho vị tuần phủ phu nhân.
Phó thị hỏi thăm nàng đôi ba câu rồi để nàng đi nhã gian học cầm với Mộc sư phó.
Kết thúc buổi học, trước khi về nhà Mẫn Trúc đi dạo chợ một vòng. An thành tính ra cũng khá gần kinh thành nên cũng khá nhộn nhịp. Hôm nay mục đích của Mẫn Trúc tới chợ để xem có loại rau dưa gì mới mẻ để làm món ăn lạ miệng giúp Dương thị thân cận với Phó thị hơn.
Đi một vòng Mẫn Trúc cũng chưa thấy gì lạ, lúc đi được hơn nửa chợ, Mẫn Trúc có chút nản lòng thì lại thấy ở một sạp rau lớn hình như có bày bán bắp cải. Nàng lại gần để xem cho rõ hơn thì đúng chính xác là bắp cải.
Mẫn Trúc nhìn ông chủ sạp rau hỏi:" Đại bá à, đây là rau gì vậy? Nhìn thật lạ mắt".
Ông chủ nhìn tiểu cô nương ăn mặc phú quý thì biết có thể thử vận may phát nên cười cầu tài với Mẫn Trúc nói: " Đây gọi là rau Tùng*, em trai của ta đi buôn tơ lụa mang về một ít hạt giống để ta trồng thử, tiểu cô nương mua về ăn thử, chỉ cần luộc chín là được, ăn có vị ngọt đấy".
(Mình tra google thấy người thời xưa người ta gọi bắp cải là rau Tùng, không biết phải loại này không nữa 😅. Kiến thức nông cạn, mọi người bỏ qua cho).
Mẫn Trúc cười hỏi:" Thế đại bá bán bao nhiêu một cân? "
Ông chủ sạp rau suy nghĩ một lát rồi nói:" Một trăm văn một cân, không bớt".
Mẫn Trúc há hốc miệng, cái này tính là cướp luôn sao? Một trăm văn một cân rau bắp cải?
Mẫn Trúc cúi đầu chán nản nói:" Ta không có nhiều tiền như vậy, đại bá bán cho người khác đi".
Ông chủ sạp rau lúc này có hơi hối hận khi hét giá cao quá nên vội vàng nói:" Hay là ta bớt cho tiểu cô nương vậy, tám mươi văn một cân thì thế nào? " Thực ra hạt giống là đệ đệ hắn xin được không tốn tiền, loại rau này cũng dễ trồng, mới có hơn một tháng mà bán được rồi, thực ra mười văn một cân rau còn bị chê đắt. Tại hắn thấy tiểu cô nương ăn mặc phú quý nên muốn kiếm thêm thôi, chứ từ sáng tới giờ có ai mua đâu. Giờ người ta không mua nữa hắn làm thế nào đây?
Mẫn Trúc móc hầu bao dốc hết ra nói:" Ta thực sự chỉ có mười lăm văn tiền thôi, cha ta không cho ta nhiều tiền đâu".
Ông chủ sạp rau suy nghĩ chần chờ không muốn bán, Mẫn Trúc xoay người rời đi. Ông chủ sạp rau vội vàng gọi lại nói:" Thôi, tiểu cô nương lại đây, ta bán cho ngươi, nhưng ngươi phải về nói người nhà lần sau nhất định ghé mua rau ủng hộ ta, được chứ? "
Mẫn Trúc cười tươi rói nói với ông ta:" Được chứ, ta sẽ nói với nương cho người tới mua rau của đại bá. Hay mỗi sáng đại bá cho người mang rau tới nhà ta cũng được, nhà đại bá ở đâu? Sau này cần rau gì buổi chiều ta sẽ sai người tới dặn, buổi sáng đại bá mang rau tới".
Ông chủ sạp rau cười ha ha nói:"Tiểu cô nương à, ta bán tới cuối giờ tý là thu dọn về nhà rồi, nhà ta cách thành tới sáu dặm đường, làm sao buổi chiều ngươi tới nhà ta được? Nếu tiểu cô nương muốn ăn rau sáng sớm thì khi đẩy sạp rau lên chợ ta sẽ ghé nhà cô nương trước, vậy được chứ? "
Mẫn Trúc gật đầu:" Vậy tốt quá, đại bá, nhà ta ở ngay sau huyện nha. Nếu người đi từ cửa Nam sẽ tiện đường ghé ngang qua đó rồi, nếu không người nhà ta ra đây lấy cũng được".
Ông chủ sạp rau gật đầu liên tục nói:" Thuận tiện, thuận tiện. Nhưng sau huyện nha là căn nào? "
"A! Là hậu viện của huyện đường đó". Mẫn Trúc rất ngây thơ trả lời.
Ông chủ sạp rau có chút đổ mồ hôi hột hỏi lại:" Nói vậy tiểu cô nương đây là...? "
Thu Trà này giờ im lặng nay lên tiếng:" Tiểu thư nhà ta là thiên kim của Lâm huyện lệnh".
Ông chủ sạp rau chính thức bị dọa xanh mặt, hắn cư nhiên đi hét giá một trăm văn tiền một cân rau với thiên kim nhà quan. Ôi, phen này xong rồi! Lúc này ông chủ sạp rau nhìn Mẫn Trúc cười nịnh nọt nói:" Tiểu thư xin chớ chấp với tiểu nhân, là tiểu dân có mắt không tròng, không nhận ra quý nhân. Rau này người cứ cầm về, không cần đưa tiền".
Mẫn Trúc nhìn ông chủ sạp rau nghiêm mặt nói:" Cha ta không dạy ta mua đồ của người không trả tiền, rau bình thường là hai, ba văn một cân. Cây rau Tùng này mới lạ, lại cũng tầm ba cân đi, ta trả đại bá mười lăm văn là được rồi chứ? "
Thấy Mẫn Trúc vẻ mặt chính nghĩa nói mấy lời này, ông chủ sạp rau liên tục gật đầu:" Được, được, tiểu thư là có tấm lòng lương thiện, tiểu dân cảm tạ".
"Nếu đại bá vẫn muốn bán rau cho nhà ta, thì sáng mai cứ đưa rau tới, sẽ có người ra lấy rau. Lại nói, không biết loại rau Tùng này đại bá còn nhiều không? "
Chủ sạp rau thấy Mẫn Trúc không truy cứu việc hắn hét giá rau trên trời thì thở phào một hơi, sau đó cười nói:" Hồi tiểu thư, tiểu dân chỉ mới trồng thử một ít, hiện trong nhà tuy còn nhưng chỉ có khoảng mười cây thôi".
Mẫn Trúc gật đầu nói:" Vậy mười cây đó đại bá cứ tạm trồng thêm ba tới năm ngày đi, có thể ta sẽ mua hết với giá năm văn một cân".
Ông chủ sạp rau mở cờ trong bụng, mỗi cây Tùng tầm ba đến bốn cân, mười cây vị tiểu thư này lấy hết không phải hắn có gần hai trăm văn tiền sao? Trồng hơn một tháng kiếm được hai trăm văn tiền, thật vui mà! Vậy nên hắn luôn miệng đáp ứng sẽ để rau cho Mẫn Trúc. Lại hẹn sáng mai sẽ mang rau tới cho Mẫn Trúc mua trước.