Sáng sớm hôm sau, Lâm Hải đi nha môn tiếp nhận công việc ở huyện đường.
Lý ma ma cũng đến từ sớm để dẫn ba người biết nấu nướng tới. Cả nhà ăn thử, sau đó chọn Lưu sư phụ và Lưu thẩm là một đôi phu thê ở lại, theo sau họ là hai người con trai và hai tức phụ, cả nhà chỉ ký khế ước năm năm, nên trả cho Lý ma ma mười lượng bạc.
Vì những người được mua về cũng đã học qua quy củ một thời gian mới được bán tới đây, nên tất cả cũng nhanh chóng đi vào nề nếp.
Mẫn Trúc quyết định, như hồi ở An Sơn huyện, sẽ dạy chữ cho nha hoàn và gã sai vặt, không thể để họ mù chữ được. Như vậy rất khó phục vụ một nhà đọc sách của nàng.
Nói là làm, ngay trong ngày hôm đó, mọi người chỉ huy người làm sửa lại viện còn lại phía bắc thành thư phòng, một gian cho nam, một gian cho nữ. Hai gian còn lại chuyên dùng để chứa sách.
Lần này, tự Mẫn Trúc sẽ dạy bảy nữ nha hoàn đọc sách viết chữ.
Còn bên nam nhân sẽ do Cẩn Tuệ dạy học. Trương Văn, Trương Võ cũng học cùng.
Trương Văn, Trương Võ rất biết ơn một nhà Lâm Hải mà không biết phải báo đáp thế nào, nên hai người ra sức học tập, cố gắng gấp mấy lần người khác. Chỉ từ hai đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, nay lại là thiếu gia nhà quan huyện. Đây đúng là đại ân đức mà hai huynh đệ họ Trương có được.
Lại nói đến vị huyện lệnh mới của chúng ta, Lâm Hải hôm nay vừa mới đến nha môn, chính thức nhận ấn tín từ Hành sư gia. An phủ khá lớn, nên còn một vị huyện thừa nữa, như Hành sư gia báo vị huyện thừa kia họ Bùi, tự là Bùi Kim Bảo, mấy ngày hôm nay bị sốt cao nên cáo ốm mười ngày, ba ngày nữa mới trở lại nha môn.
Lâm Hải nghe vậy gật đầu, sau đó bắt đầu xem sổ sách của nha môn gần đây nhất. Chỉ chuyện thu tô, thu thuế, tiền thu trị an từ các cửa hàng từ đầu năm tới giờ mà cũng một chồng cao. Lâm Hải bắt đầu xem sổ sách thuế năm nay trước, An phủ có tất cả hai châu, mỗi châu có ba huyện, năm trấn. Trong đó An thành này là huyện lớn nhất có hai trấn nhỏ xung quanh nữa. Vì vậy nên số ruộng, số hộ phải thu thuế cũng gần như gấp đôi hai huyện còn lại. Lâm Hải hết cả buổi sáng mới xem xong sổ sách thu thuế của hai trấn báo về.
Hành sư gia cũng rất tận tụy, hắn luôn giải đáp cặn kẽ những thắc mắc của Lâm Hải khi Lâm Hải nhìn vào một số chứng từ có vẻ không rõ ràng.
Đến trưa về lại hậu viện ăn cơm, Lâm Hải giao cho Dương Trí và Cẩn Minh nội trong một tháng đi thị sát hai trấn thuộc quản lý của An thành, thăm hỏi về vấn đề thu hoạch, buôn bán.
Dương thị nghe Lâm Hải dặn dò hai đứa nhỏ xong cũng nhắc nhở Lâm Hải:" chàng cũng nên giúp ba đứa Cẩn Tuệ, Trương Văn, Trương Võ tìm trường học đi, Cẩn Tuệ từ đầu năm tới giờ chỉ tự học thôi".
Lâm Hải nghe vậy thì gật đầu đồng ý.
Mẫn Trúc từ nãy tới giờ ngoan ngoãn ăn cơm, không lên tiếng. Đợi cả nhà ăn xong nàng mới nói ;" cha nương, con muốn học cầm".
Lâm Hải tuy có hơi ngạc nhiên một chút, nhưng hắn đối với Mẫn Trúc là " có cầu tất được", nên sảng khoái đồng ý tìm nữ sư phụ dạy cầm cho nàng.
Mẫn Trúc lại nói thêm:" cha, con còn muốn nghiên cứu quy củ của các phu nhân, tiểu thư quan viên. Người giúp con tìm hai ma ma dạy quy củ"".
Cả nhà ngạc nhiên nhìn Mẫn Trúc. Mẫn Trúc lại thản nhiên nói:" con và nương sau này sẽ phải làm hậu phương vững chắc cho cha và các ca ca, không thể để người ngoài chê cười chúng ta được.
Sau này nương cũng sẽ phải tham gia các buổi tiệc trà, tiệc ngắm hoa gì đó với các phu nhân khác. Không lẽ chúng ta có thể từ chối sao? Việc ngoại giao với các phu nhân, tiểu thư quan viên khác là không tránh khỏi. Nếu bị chê cười là chuyện nhỏ, nhưng đánh mất mặt mũi của nam nhân trong nhà là chuyện lớn. Vấn đề này, cha à, người nên nhanh nhanh tìm hai ma ma đi".
Dương lão gia tử và Ngô thị nhìn nhau gật đầu mỉm cười, hai người cũng suy nghĩ tới chuyện này rồi. Ngô thị đanh tính nói với Dương thị thì cháu gái ngoại bảo bối đã nói ra rồi.
Mẫn Trúc có rất nhiều ý tưởng trong việc khuếch trương kinh doanh, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Nàng phải đợi cho căn cơ của cha nàng ở đây vững vàng, các ca ca của nàng tích lũy thêm kinh nghiệm một hai năm nữa, thời gian còn dài.
Lâm Hải đồng ý với Mẫn Trúc chuyện tìm ma ma giáo dưỡng, rồi lại vội vàng đi nha môn.
Mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra, ai dạy đọc sách thì dạy. Ai theo lệnh Lâm Hải đi các thôn trấn xung quanh xem tình hình thực tế thì đi.
Lâm Hải cùng vị huyện thừa kia cũng bắt tay vào việc thu thuế vụ xuân năm nay.
Lại nói vị huyện thừa này là họ hàng bên ngoại của một vị đại nhân nhị phẩm ở kinh thành, chỉ đậu tú tài thôi, tính tình thì lười biếng, ỷ có chỗ dựa, lại có tiền mua chức huyện thừa này nên không coi vị huyện lệnh mới gốc gác nông dân là Lâm Hải ra gì.
Lâm Hải cũng mặc kệ hắn, việc cần xử lý vẫn chuyên tâm xử lý.
Bùi huyện thừa dù có coi thường vị huyện lệnh mới thì cũng không dám hành sự lỗ mãng. Dù gì thì hắn cũng chỉ có cái chức bát phẩm thấp bé, không thể làm gì được vị huyện lệnh danh chính ngôn thuận này.
Qua tầm mười ngày, dưới sự giúp đỡ của Hành sư gia thì cũng tìm được hai vị ma ma giáo dưỡng.
Lâm Hải đang bận bù đầu, nên sai Ngạn Ân dẫn hai ma ma đi hậu viện gặp phu nhân và tiểu thư.
Ngạn Ân đáp vâng, sau đó dẫn hai ma ma đi hậu viện.
Ngô thị và Dương thị cũng đang theo giúp Mẫn Trúc sắp xếp thư phòng.
Thư Họa đang dọn dẹp ở chính phòng thấy Ngạn Ân dẫn hai người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị đi tới thì cũng bước tới, quy củ hành lễ vãn bối với hai người.
Hai vị ma ma nhìn nhau gật đầu, trước khi tới đây, hai người có nghe ngóng qua là vị huyện lệnh mới trước kia là nông dân. Nên lúc tới đây trong lòng hai người cũng có chút thấp thỏm. Nhưng giờ nhìn nha hoàn ở nơi này cũng rất có quy củ, lòng hai người cũng buông lỏng một chút.
Ngạn Ân giới thiệu:" Thư Họa cô nương, đây là hai ma ma do Hành sư gia giới thiệu, ta dẫn hai vị ma ma tới ra mắt phu nhân".
Thư Họa nghe vậy thì liền hiểu ngay là hai ma ma dạy quy củ mà tiểu thư đã nói, nên mời hai ma ma ngồi chờ:" xin hai vị ma ma chờ một lát, nô tỳ lạp tức đi bẩm báo phu nhân và tiểu thư". Sau đó nhờ Thư Thi đi pha trà, còn nàng chạy vội tới thư phòng.
Tầm hơn một khắc sau Ngô thị, Dương thị và Mẫn Trúc đi tới, hai ma ma đứng lên quy củ hành lễ với ba người, Mẫn Trúc hành lễ vãn bối với hai vị ma ma.
Đợi Ngô thị và Dương thị ngồi ở ghế chính, hai vị ma ma mới lần lượt giới thiệu về bản thân.
Vị ma ma mặc áo vải bông màu xanh đậm, tướng người hơi mập một chút nhưng tay chân nhanh nhẹn, ánh mắt rất có thần tự bước lên giới thiệu trước:" xin ra mắt lão phu nhân, phu nhân và tiểu thư dân phụ họ Phí, trước đã từng học qua quy củ ở phủ quốc công tại kinh thành, cũng đã có kinh nghiệm dạy các tiểu thư quy củ được gần hai mươi năm ở kinh thành. Nhưng nay thấy tuổi già nên cùng con cái về lại quê cũ sinh sống".
Vị ma ma còn lại mặc áo cánh dài màu nâu lúc này cũng bước lên giới thiệu:" dân phụ họ Trần, xin ra mắt lão phu nhân, phu nhân và tiểu thư. Trước dân phụ làm ma ma giáo dưỡng ở Châu thành cho Tuần phủ đại nhân ở đó, do con trai dân phụ về An thành mở cửa hàng nên dân phụ cùng lão gia của mình cùng theo con cháu tới An thành lập nghiệp".
Dương thị gật đầu nói:" mời Phí ma ma và Trần ma ma ngồi, hiện tại nhà chúng ta mới chuyển tới đây vài ngày, nhà cửa cũng vẫn đang sắp xếp lại. Mong hai vị chớ chê cười".
Hai vị ma ma đồng thanh nói:" không dám".
Dương thị lại nói tiếp:" Chắc trước khi hai vị ma ma tới cũng nghe ngóng qua, ta quả thật trước kia sống ở nông thôn. Nên việc học quy củ là rất cấp thiết, mong hai vị ma ma tận tâm giúp đỡ".
Phí ma ma tiếp lời Dương thị:" phu nhân đã có lời, hai người chúng ta sẽ dùng hết khả năng có thể để giúp đỡ phu nhân và tiểu thư".
Trần ma ma đợi Phí ma ma nói xong thì hỏi Dương thị:" không biết phu nhân muốn chúng ta hướng dẫn những gì?"
Dương thị đã được Mẫn Trúc giảng sơ về vấn đề lễ giáo nên không băn khoăn lắm với câu hỏi của Trần ma ma:" Trước xin hai ma ma hướng dẫn quy củ hành lễ, nhận lễ với các vị phu nhân khác. Sau là hướng dẫn vấn đề đi, đứng, ngồi, ăn, uống và cử chỉ".
Hai vị ma ma thấy Dương thị nói khá rõ ràng, cũng có chút ngạc nhiên " quả nhiên, tuy là phụ nhân nông thôn nhưng khí chất, ăn nói lại không thua kém gì người ở thành thị. Nói cho cùng thì trượng phu người ta cũng là huyện lệnh lão gia, không thể xem thường".
Phí ma ma gật đầu nói:" vậy trước cứ theo lời phu nhân, hai người chúng ta sẽ chia nhau hướng dẫn cho phu nhân và tiểu thư, nếu như hai người dốc lòng học tập thì khoảng hai đến ba tháng là có thể ra hình ra dạng rồi".
Dương thị gật đầu nói:" vậy cũng không tệ, cũng mong hai ma ma nói rõ hai vị muốn nhận bao nhiêu?"
Trần ma ma cùng Phí ma ma đã thương lượng từ trước, nên Trần ma ma nói:" xin phu nhân trả cho mỗi người chúng ta hai lượng một tháng, chi phí ăn ở phu nhân lo. Mỗi tháng chúng ta sẽ có ba ngày nghỉ về thăm nhà".
Dương thị thấy cũng hợp lý nên gật đầu, cũng ký khế ước với hai vị ma ma. Điều này là theo ý Mẫn Trúc, cái gì cũng nên giấy tờ rõ ràng, sau này dễ nói chuyện. Đây là Mẫn Trúc muốn Dương thị phải từ từ học cách làm chủ mẫu một gia đình.
Dương thị sai Thư Họa dẫn hai ma ma đi tới phòng ở sau này của họ đã được Dương thị cho người thu dọn trước đó mấy ngày.
Bây giờ lớn bé trong nhà đều bận rộn, nhưng mọi người vẫn nhất trí duy trì bữa tối phải ăn cùng nhau.
Dương lão gia tử và Ngô thị ở đây đã hơn một tháng, mấy ngày nữa phải thu lá trà vụ thu nên hôm nay hai người từ biệt một nhà Lâm Hải để về An Sơn huyện.
Việc thu thuế của Lâm Hải cũng bớt bận rộn nên dạo này, Lâm Hải cùng Cẩn Minh và Dương Trí đều xuất phủ đi thị sát dân tình.
An thành tuy rất an bình, nhưng vị Bùi huyện thừa thật không làm người ta bớt lo. Dám ngang nhiên thu thuế cao hơn một chút để bỏ túi riêng. Tuy mỗi nhà thu thêm chỉ một chút, nhưng An thành rất lớn, có tới hơn một ngàn hộ nông dân, mỗi chỗ một ít thì lại thành nhiều rồi. Tuy Dương Trí và Cẩn Minh đã thu thập được không ít chứng cứ. Nhưng vị kia lại có chỗ dựa, thật khó giải quyết mà.
Hiện tại, Lâm Hải rất là mong chờ vị Tuần Phủ đại nhân sắp tới nhậm chức kia công chính liêm minh thì không còn gì tốt hơn.
Hành sư gia đối với Bùi huyện thừa rất là chướng mắt, nên cũng góp phần không nhỏ trong việc thu thập chứng cứ tham ô của hắn giao cho Lâm Hải.
Dương thị và Mẫn Trúc cũng bận bịu không kém. Dương thị phải lo sổ sách, nhà cửa, quản lý người làm, sau đó là bắt đầu học lễ nghi với Phí ma ma.
Còn Mẫn Trúc học lễ nghi với Trần ma ma, lại tranh thủ viết hết các công thức, tiêu chí của việc kinh doanh. Tuy trí nhớ nàng khá tốt, nhưng phải nhân lúc vẫn còn nhớ rõ để viết ra. Mẫn Trúc cũng rất cẩn thận, nàng viết bằng ngôn ngữ ở thế giới hiện đại, dù có bị ăn cắp cũng không ai hiểu nàng viết gì. Tiếp đó, trước lúc ăn cơm một canh giờ, các nha hoàn sẽ cùng nàng tới thư phòng học chữ.
Bây giờ Cẩn Tuệ, Trương Văn, Trương Võ cũng đi học đường rồi, việc dạy chữ của gã sai vặt sẽ được Cẩn Tuệ và Dương Trí thay phiên nhau dạy vào lúc dùng cơm xong.
Cẩn Minh lúc này sẽ cùng Mẫn Trúc và cha của hai người tính toán sổ thuế ở nha môn. Cả nhà lúc trước thấy Mẫn Trúc tính toán rất nhanh, cho là nàng có thiên phú với các con số, cho nên Lâm Hải luôn tao điều kiện cho Mẫn Trúc tiếp xúc với các con số lớn. Mẫn Trúc cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, sổ sách nàng làm qua rất dễ hiểu. Vì vậy Lâm Hải đôi khi có chút tiếc hận là bảo bối nhà hắn lại là con gái, nếu là con trai thì đúng là tiền đồ vô lượng.
Mẫn Trúc cũng chỉ cho mọi người những phép tính cơ bản nhất, và Mẫn Trúc đã phá hiện ra người giỏi thực sự ở đây là Trương Văn. Trương Văn sau khi được nàng giảng các phép tính thì lại có thể tính toán thuần thục nhất, sau đó là Cẩn Tuệ. Điều này làm Mẫn Trúc hưng phấn không thôi. Nàng lại có quyết tâm tài bồi hai vị ca ca này, nên các phép tính dạy cho hai người này là luôn khó hơn những người khác.
Tiếp đó, Mẫn Trúc soạn hẳn một bản mấy công thức sổ sách cho hai người ca ca của nàng học thuộc nằm lòng trong đầu. Đây là chuẩn bị cho tương lai sau này cần dùng đến.