Xuân qua, hạ tới, thu đi, đông lại về. Thấm thoát đã 3 năm trôi qua...
Tại 1 tủ lâu lớn trong khinh thành Đoan Mộc đế quốc, tuy là ban đêm nhưng trong đại sảnh vẫn rất đông người, ồn ào và náo nhiệt. Một người thiếu cao lêu nghêu lên tiếng:
- "Mọi người nghe tin cửu công chúa Đoan Mộc Bảo Trân được sủng ái tận trời tuy chỉ mới 3 tuổi nhưng khuôn mặt lại rất dễ thương. Ta chắc chắn khi cửu công chúa lớn lên sẽ trở thành 1 đại mĩ nhân. Ta còn nghe nói cửu công chúa tính tình cũng rất hiền lành, không ỷ lại mình được sủng ái mà điêu ngoa. Công chúa cũng rất lễ phép với mọi người, được tất cả nô tì, thái giám và ma ma yêu mến."
Người khác lại nói:
-"Chuyện đó thì mọi người ai chẳng biết có gì đâu mà kể. Nghe chuyện của ta nè, đảm bảo mọi người sẹ kinh ngạc. Bạn của chị dâu của chị họ của bạn ta có quen mẹ của 1 nô tì của phủ thừa tướng kể cho ta nghe đại tiểu thư của phủ thừa tướng tuy mẹ mất lúc mới sinh nhưng bù lại phụ thân hết mực yêu thương, chăm sóc. Ta còn nghe nói đại tiểu thư Bạch Tử Quỳnh sinh cùng ngày, cùng giờ với cửu công chúa cũng có tướng mạo rất xinh đẹp.Vị đại tiểu thư này rất lễ phép cũng không kiêu ngạo nhưng lại làm người ta cảm thấy lạnh nhạt, xa cách."
Một nữ nhân nhìn qua có vẻ là bà tám mở miệng nói chen vào:
-"Hừ, ngươi cũng chỉ biết có nhiêu đó mà cũng ra vẻ. Ta nói cho các ngươi biết 1 tin động trời đảm bảo các ngươi chưa ai biết."
Mấy người xung quanh nghe thấy liền nhao nhao cả lên :
-"Lí tẩu có chuyện gì thì ngươi mau nói đi, đừng làm ta tò mò."
-"Đúng đó, tẩu mau nói xem là chuyện gì."
-"Đúng đó, đúng đó."
Người được gọi là Lí tẩu nghe vậy liền mở miệng:
-"Các ngươi cứ bình tĩnh, chuyện là thế này. Sau khi nhị phu nhân Thượng Quan Mộc Linh sinh nhị tiểu thư Bạch Nhã Ngọc đã xin gia chủ Bạch gia nâng mình thành đại phu nhân. Gia chủ Bạch gia đã đồng ý nhưng thừa tướng Bạch Kì Minh nhất quyết phản đối vì người cho rằng chính Thượng Quan Mộc Linh là kẻ đã hạ độc đại phu nhân."
Một nam tử râu quai nón tức giận, đập bàn nói to:
-"Làm sao có chuyện như thế được. Nhị phu nhân là người tốt. Ta đã từng thấy bà ấy không kể trời nắng hay trời mưa đến Thiếu Minh Tự đọc kinh cầu cho linh hồn của đại phu nhân sớm ngày siêu thoát suốt bảy bảy bốn chín ngày. Bà ấy tốt với đại phu nhân như thế sao có thể làm ra chuyện như vậy. Ta thấy các người nhiều chuyện quá rồi."
Sau khi hắn nói xong một đám người liền ồn ào, nhốn nháo họ đều cho rằng Linh Thuỷ Dược chết là việc ngoài ý muốn tất cả đều là do sinh đại tiểu thư xui xẻo đó hại chết mẫu thân của mình. Và thế là 1 sự thật đau lòng đã diễn ra Thượng Quan Mộc Linh được mọi người cho là 1 người tốt, lương thiện hoàn toàn xứng đáng để trở thành đại phu nhân của phủ thừa tướng. Còn Bạch Tử Quỳnh là 1 cục nợ xui xẻo.
Bây giờ đã gần trưa, giữa cái nắng gay gắt của mặt trời, nhiệt độ tăng cao đến nỗi có thể nướng chín 1 con chim đang bay trên trời thì cái hội nghị bàn tròn của những người dân Đoan Mộc đế quốc vẫn cố gắng duy trì mặc kệ mồ hôi trên người ướt áo họ. Thật không ngờ sức mạnh mang tên "NHIỀU CHUYỆN" lại to lớn và vĩ đại như vậy. Lúc này 1 lão nhân gia tuy đã già yếu nhưng giọng nói vẫn còn rất to, rõ, chắc là đã được tôi luyện đã đời.
-"Các người không biết có 1 chuyện còn li kì hơn nữa. Kỉ Nguyệt tướng quân cũng vừa có thêm 1 đứa con nhưng chưa cho ai gặp mặt cả. Không biết là trùng hợp hay định mệnh mà đứa trẻ của Kỉ Nguyệt tướng quân lại sinh cùng ngày cùng giờ với Cửu công chúa và vị đại tiểu thư của phủ thừa tướng kia. Nhưng điều kì lạ ở đây là ta nghe nói đứa trẻ này chỉ mở mắt lúc sinh ra rồi sau đó lại nhắm mắt và không mở ra nữa trong suốt 3 năm trời."
-"Vậy đó là tiểu thư hay thiếu gia."
-"Haizz, theo cái sự tính toán hợp lí phải trải qua 1 khoảng thời gian cân nhắc, suy tính, chọn lọc 1 cách kĩ càng... Ta không biết."
Ông già vừa vuốt chòm râu vừa gật đầu tỏ vẻ mình nói rất đúng. Tất cả mọi người xung quanh mong đợi chờ xem ông lão trả lởi nhưng nhận được đáp án như vậy tất cả đều không hẹn mà cùng nhau nhìn ông lão bằng ánh mắt "Thân Thương" nhất. Làm cho ông lão tội nghiệp phải chui vô góc khuất ngồi. Mọi người dân trong tửu lâu lại tiếp tục thảo luận hội bàn tròn. Ai ai cũng ồn ào, bàn tán về chuyện của Băng Vy, Bảo Trân, Tử Quỳnh. Nhưng không 1 ai để ý thấy trong 1 góc khuất của tửu lâu có 1 người đang ngồi uống trà nghe ngóng mọi người nói chuyện. Người đó có vóc dáng cao gầy, không nhìn thấy được khuôn mặt vì đã đội toá lạp. Chỉ cảm thấy hơi thở của người đó rất nhẹ tựa như không nghe thấy chứng tỏ là 1 người không tầm thường. Người đó nhấp 1 ngụm trà rồi lẩm bẩm:
-"Cả 3 đều sinh cùng ngày cùng giờ sao. Thật thú vị."