Xuyên Qua Thời Không Hoá Giải Lời Nguyền

Chương 15: Bảo Trân sinh ra (2)




Giữa lúc tình cảm cha con đang mãnh liệt sôi trào như vậy thì đột nhiên từ bên ngoài có một bóng dáng nhỏ chạy như bay vào . Đoan Mộc Thần chạy đến trước mặt Đoan Mộc Hàn Chiến liền để ý thấy phụ hoàng của mình đang bế trên tay một cục thịt trắng nõn . Đôi đồng tử màu xanh dương như tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm vào Bảo Trân :

-"Phụ hoàng, đây là ... muội muội của con sao?"

Trên khuôn mặt trẻ con non nớt chưa trưởng thành của Đoan Mộc Thần hiện lên vẻ mong chờ . Thấy thế Đoan Mộc Hàn Chiến cũng không làm khó nhi tử của mình nữa liền lên tiếng :

-"Uh, đây là muội muội của con, mau lại đây bế muội ấy đi"

Đoan Mộc Thần nhanh nhẹn chạy đến bế Bảo Trân . Nhưng đáng tiếc hắn mới chỉ là một hài tử 5 tuổi với lại sợ làm đau Bảo Trân nên Đoan Mộc Thần ôm nó như một con rô bốt, khiến Bảo Trân nhịn cười không được khuôn mặt đỏ đỏ hồng hồng một mảng lớn .

Khi đã lấy lại được cân bằng, Đoan Mộc Thần nhìn thấy khuôn mặt của muội muội nhà mình lúc này rất dễ thương, Đoan Mộc Thần cuối xuống hôn vào má Bảo Trân . Tất cả mọi nha hoàn đứng xung quanh đều cố mở to mắt để chứng kiến cảnh tượng anh em một nhà tình thâm này . Khi môi của Đoan Mộc Thần sắp chạm vào má của Bảo Trân thì "bẹp" .

Mọi người có mặt trong căn phòng ngay cả Đoan Mộc Hàn Chiến đều trố mắt nhìn một màn này . Chỉ thấy Bảo Trân dùng hai tay hai chân kẹp đầu Đoan Mộc Thần giống như không cho hắn làm như vậy . Đoan Mộc Thần không biết suy nghĩ gì mà vẫn im lặng đứng đó .

Chỉ  có Bảo Trân là đang rất vui vẻ cười đắc ý nghĩ thầm:"oa ha ha ha ... ta biết là ta rất đáng yêu nhưng ngươi mặc dù là ca ca của ta cũng không thể làm vậy được nam nữ thọ thọ bất thân . Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự ngây thơ trong sáng của ta ha ha ha..."

Có một sự thật không thể chối cãi là từ khi cha sinh mẹ đẻ (kiếp trước) đến giờ Bảo Trân có một cái tật xấu là ai đụng vào cũng thấy nhột mà nó thì sợ nhột lắm nên nó thường không cho ai đụng vào hết . Nên bây giờ mới có một màn như thế này xảy ra .

Quay lại vấn đề chính nào, khỏi nói cũng biết bây giờ mặt của Đoan Mộc Thần đen như đít nồi . Nếu là người khác thì có lẽ Đoan Mộc Thần đã cho cái bàn tay và bàn chân ấy nói tạm biệt với cổ tay và cổ chân rồi . Nhưng đây lại là muội muội của hắn nên hắn không thể làm vậy được với lại nhìn khuôn mặt thiên chân vô tà (ngây thơ không biết gì cả . p/s:nó đang giả vờ đó) của muội muội, hắn không nỡ giận .

Các nha hoàn có mặt trong điện nhịn cười từ nãy giờ, có người nhịn không nổi bật ra thành tiếng liền hoảng sợ che miệng lại . Đùa sao vị thái tử tuy tuổi nhỏ bình thường còn rất thân thiện nhưng khi tức giận thật sự rất đáng sợ . Đoan Mộc Thần liếc xéo qua đám nha hoàn làm bọn họ sợ hãi toát mồ hôi tất cả đều đồng loạt cúi đầu . Đoan Mộc Hàn Chiến chứng kiến hết từ nãy giờ bỗng bật cười một tiếng thật to :

-"Ha ha ... cuối cùng thì cũng có người trị được tiểu tử thúi nhà ngươi rồi ha ha ha..."

Nghe thấy tiếng ồn Lãnh Hàn Thu Thủy từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra nàng đã gọi :

-"Nữ nhi... nữ nhi của ta đâu"

Thấy mẫu thân gọi Đoan Mộc Thần đi nhanh đến đưa muội muội mình đang bế qua cho mẫu thân . Còn Đoan Mộc Hàn Chiến thì ra lệnh tất cả các nha hoàn lui hết ra ngoài để chừa lại không gian riêng cho gia đình bọn họ .

Lãnh Hàn Thu Thủy ôm nữ nhi của mình nói :

-"Nữ nhi của ta quả đúng là xinh đẹp . Từ nay đã có ta và phụ hoàng bảo vệ con, sau này con không phải sợ gì cả "

-"Nàng nghĩ xem nên đặt tên gì cho bảo bối của chúng ta đây"

-"Con nghĩ đó phải là một cái tên thật đẹp hợp với muội muội"

Sau một khắc trầm tư, suy nghĩ Lãnh Hàn Thu Thủy lên tiếng :

-"Bảo bối của chúng ta là bảo vật trân quý nhất hay đặt cho Bảo Trân đi"

Đoan Mộc Hàn Chiến trầm trồ khen :

-"Bảo Trân , Đoan Mộc Bảo Trân đúng là một cái tên rất đẹp"

Rồi tất cả nhìn nhau mỉm cười, bầu không khí trong căn phòng tràn ngập sự ấm áp .