Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 69: Lời thổ lộ trong đêm




Tiểu Khuynh tỉnh dậy đã là buổi sáng hai ngày sau đó. Vuốt vuốt mi tâm vài cái, nàng chống tay ngồi dậy. Cửa phòng bị một lực nhẹ đẩy ra, một nha hoàn thanh tú bê thau nước tiến vào. Thấy nàng ngồi trên giường, nha hoàn vội vàng rảo bước đi đến, nàng hành lễ rồi đặt cái thau lên bàn nhỏ đặt cạnh đầu giường, sau đó đem khăn mặt trên tay bỏ vào thau, quay đầu cung kính hỏi:

“Tướng quân đã tỉnh rồi sao? Ngài có cảm thấy nơi nào trên người không khỏe không? Có cần nô tì mời đại phu đến không?”

Tiểu Khuynh lắc đầu, phất tay đáp:

“Không cần, ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Tiểu nha hoàn khom lưng đáp:

“Đại phu nói tướng quân bị nhiễm phong hàn, cũng đã hôn mê hai ngày rồi ạ!”

Nhiễm phong hàn? Thật không ngờ nàng chỉ là ngồi bên cửa sổ một đêm thôi mà cũng đã nhiễm phong hàn. Thân thể này từ khi nào lại trở nên yếu đuối như vậy? Tiểu Khuynh cúi đầu cười khổ. Xem ra khi trở về cần phải cùng Tiểu Tuyết hảo hảo bồi dưỡng lại mới được!

Đúng lúc này, cửa lại bị lực đẩy ra, một đạo thân ảnh cao lớn đi vào. Tiểu nha hoàn vừa nhìn thấy người tới, vội vội vàng vàng hành lễ:

“Nô tì tham kiến Tam vương gia!”

Hách Liên Phách Thiên vừa vào phòng, đầu tiên là liếc Tiểu Khuynh đang ngồi trên giường một cái. Khí sắc nàng thoạt nhìn rất tốt, xem ra đã khỏi bệnh. Không chút để ý phất tay kêu tiểu nha hoàn ra ngoài, hắn nhấc chân đi vào trong. Tiểu nha hoàn nghe lời gật đầu, hành lễ rồi xoay người ra ngoài. Tiểu Khuynh liếc hắn một cái, vươn tay cầm lấy khăn mặt trong thau muốn lau mặt cho tỉnh táo chút. Ai ngờ, khăn còn chưa kịp cầm, đã có người nhanh tay hơn đoạt lấy. Tiểu Khuynh ngờ vực giương mắt nhìn hắn, thản nhiên hỏi:

“Vương gia có chuyện?”

Hách Liên Phách Thiên mặt không đổi sắc nhìn nàng, hắn cầm cái khăn vắt khô, bình thản mở miệng:

“Để bổn vương làm!”

Tiểu Khuynh ngẩng nhìn hắn, có chút sững sờ. Bất quá, nàng kéo nhẹ khóe môi, bình tĩnh lên tiếng, tay cũng vươn ra:

“Không dám phiền hà đến Vương gia, việc này vẫn nên để tự mình hạ thần làm thì tốt hơn!”

Hách Liên Phách Thiên tránh khỏi cái tay của nàng, hắn phất vạt áo ngồi xuống bên giường, nhìn nàng nhẹ nhàng chớp mắt, nói:

“Không sao, để bổn vương giúp ngươi!”

Nói hắn thì không nói được, thân thủ nàng lại chẳng bằng Hách Liên Phách Thiên, Tiểu Khuynh dứt khoát không thèm cùng hắn đối chọi nữa, nàng ngoan ngoãn ngửa mặt, nhắm mắt lại chờ có người hầu hạ. Hách Liên Phách Thiên cầm khăn mặt, bắt đầu từ từ lau mặt cho nàng. Từ trán xuống mi tâm rồi đến mũi, qua hai gò má trắng mịn, dời xuống cằm, cuối cùng dừng lại ở hai cánh môi hồng hồng của nàng. Hai mắt Hách Liên Phách Thiên nhìn chằm chằm môi nàng, trong vô thức hầu kết chuyển động. Đúng lúc này Tiểu Khuynh lại mở mắt ra. Có chút mất tự nhiên dời đi tầm mắt, Hách Liên Phách Thiên húng hắng đôi chút, đem cái khăn giặt qua một lần, lại tiếp tục đưa lên lau mặt cho nàng. Không nhìn ra vẻ mất tự nhiên của hắn, Tiểu Khuynh lên tiếng:

“Lần này cũng là do hạ tướng nên đã chậm trễ việc hồi kinh, trách nhiệm hạ tướng xin gánh, mong Vương gia trách phạt!”

Thu hồi khăn lau, vẻ mặt Hách Liên Phách Thiên vẫn như cũ bình thản, hắn nhìn nàng, không chút phập phồng nói:

“Ngươi không cần lo lắng chuyện đó, toàn bộ binh sĩ từ hai ngày trước đã được Lưu tướng quân chỉ huy đi trước rồi, đợi ngươi hồi phục chúng ta sẽ lên đường!”

Hai mắt Tiểu Khuynh phút chốc mở to, nàng sững sờ, ngốc lăng nhìn hắn. Ý là, bây giờ ở tại thành phủ nàng chỉ còn lại hắn và bọn nàng thôi sao?

“Uất thị vệ cũng đã được ta điều đi trước rồi!”

Không, phải là chỉ còn nàng và hắn!

Tiêu hóa xong cái tin tức này, Tiểu Khuynh lập tức hất chăn ngồi dậy. Nàng nhảy xuống khỏi giường, vừa tìm áo khoác vừa nói:

“Không cần thiết! Thánh chỉ đã ra, không nên chậm trễ! Thân thể hạ tướng đã hồi phục rất tốt rồi, không nên trì hoãn thêm thời gian của mọi người nữa! Ngay bây giờ chúng ta lên đường!”

Hách Liên Phách Thiên ung dung đứng một bên nhìn nàng cuống cuồng, thản nhiên nói:

“Ngươi không cần gấp! Thánh chỉ đến cũng không phải quá quan trọng, hơn nữa đại quân đã đi trước hai ngày, chúng ta còn nhiều thời gian. Quan trọng là thân thể của ngươi! Bổn vương đã được giao nhiệm vụ ở lại đây chăm sóc ngươi, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, toàn bộ binh sĩ trong quân doanh sẽ hận chết bổn vương!”

Tiểu Khuynh ngừng lại, không nhịn được liếc mắt khinh bỉ.

Lại còn thế nữa! Cái lý do này của hắn sao lại...

Nghe thế nào cũng quá gượng ép!

Hiện giờ nàng chỉ hận không thể ngay lập tức quay về kinh thành. Thành phủ này vốn không an toàn, rời đi phút nào hay phút ấy. Hơn nữa, thời gian của các nàng chỉ còn lại hơn nửa tháng, nếu không nhanh chóng quay về tụ họp với đám Tiểu Tuyết, kế hoạch của các nàng chắc chắn sẽ bị đổ bể!

“Ngươi nhất định muốn trở về sao?”

Tiểu Khuynh hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn. Hắn hỏi cái này để làm gì?

“Vì sao?”

Cầm áo khoác xoay người lại, Tiểu Khuynh giương mắt nhìn hắn, không ngờ lại nhìn thấy được thoáng qua trong mắt hắn một tia thống khổ. Nàng có phần ngạc nhiên, nhưng cũng không để ý quá nhiều, chỉ đơn giản trả lời:

“Thực ra hạ tướng có chuyện rất gấp cần phải giải quyết, không thể không sớm quay về! Mong vương gia thông cảm!”

Thống khổ trong mắt hắn càng dày đặc, Hách Liên Phách Thiên cau mày, khẽ nhắm mắt lại. Trong đầu chợt bật ra một suy nghĩ, hai mắt Hách Liên Phách Thiên phút chốc mở lớn. Không lẽ, nàng đã biết?

Trong đầu hắn không nhịn được nhớ lại nội dung phong thư được gửi đến hôm trước. Trong thư viết, Thái hậu đã quyết định ban hôn cho Nhị vương gia cùng tài nữ kinh thành Lãnh Y Vân, thánh chỉ đã hoàn thành, nội trong ngày mai sẽ ban ra, sau đó, kinh thành sẽ nổi lên tầng tầng lớp lớp sóng dậy. Nhị ca luôn nhắc nhở hắn phải quản Tiểu Khuynh cho tốt, lúc ấy hắn không hiểu, nhưng giờ thì đã thông suốt. Nhị ca có ý với Tiểu Vân hắn đã biết, kêu hắn coi chừng Tiểu Khuynh chính là vì, huynh ấy đã coi Tiểu Khuynh là tình địch. Nói cũng đúng, trước nay Tiểu Vân rất ỷ lại vào Tiểu Khuynh, giao tình của hai người thân thiết hơn những người khác, chẳng trách nhị ca tâm sinh ra cảnh giác. Lúc ban đầu hắn cho rằng Tiểu Khuynh không có ý với Tiểu Vân, chỉ đơn thuần coi nàng ấy như muội muội mà đối đãi, nhưng lúc này, hắn lại có chút bất an. Tiểu Khuynh gấp gáp như vậy muốn về kinh, lẽ nào nàng ấy đã biết được gì đó rồi? Nàng vội vàng quay trở về, là để đoạt lại người mình để ý sao? Vốn là không muốn nghĩ tới, nhưng tại sao trong đầu hắn lại chỉ luẩn quẩn mỗi ý nghĩ này?

Đau đớn lan ra khắp tứ chi, Hách Liên Phách Thiên siết chặt nắm tay, hắn nhìn nàng chằm chằm, nghiến răng thốt ra:

“Bổn vương sẽ không để ngươi quay trở về!”

“Này...” Tiểu Khuynh bất mãn lên tiếng. Từ khi nào mà hắn đã có quyền lớn như vậy rồi? Còn muốn chi phối hành động của nàng?

Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, thổi mất phân nửa không khí sặc mùi khói thuốc súng trong phòng. Thanh âm nam tử trầm trầm lạnh lùng truyền tới:

“Có chuyện gì?”

Tiểu nha đầu đến thông tin bị thanh âm này dọa cho run lên một cái, vội vàng mở miệng nói:

“Hồi bẩm Vương gia, tướng quân, thành chủ đại nhân cho mời hai ngài đến chính sảnh dùng bữa!”

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiểu Khuynh lấy áo khoác mặc vào rồi đi theo Hách Liên Phách Thiên ra ngoài. Hai người theo tiểu nha hoàn dẫn đường tới chính viện. Trên bàn tròn khắc hoa bày biện các món ăn chế biến cầu kì, người xung quanh bàn cơ hồ đã đến đầy đủ. Thành chủ đại nhân, thành chủ phu nhân, hai vị phu nhân của thành chủ, trưởng tử, trưởng nữ, duy chỉ thiếu Minh Tuyết Liên. Tiểu Khuynh cúi đầu, trên môi nở nụ cười châm chọc. Con cọp chịu qua giáo huấn đã biết thu móng vuốt về làm mèo bệnh rồi a?

Không chú ý đến bất kì ai, Tiểu Khuynh theo chân Hách Liên Phách Thiên đi tới bên bàn, ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh hắn. Từ lúc nàng bước vào đến giờ, thành chủ đại nhân kia liếc qua nàng hai lần, một lần là lạnh lùng, lần hai là hằn học. Cúi đầu không để ý ánh nhìn lạnh lẽo âm ngoan của thành chủ, Tiểu Khuynh ở dưới gầm bàn âm thầm xòe bàn tay ra tính nhẩm. Vừa vặn, Minh Tuyết Liên thoát khỏi khống chế của thuốc là vào một ngày trước. Lúc ấy nàng vẫn đang hôn mê. Cúi đầu che đi nụ cười nửa miệng, Tiểu Khuynh thong thả thưởng thức đồ ăn trên bàn, có vẻ như không để ý nhưng toàn bộ thần sắc của thành chủ đại nhân nàng đều thu vào đáy mắt. Xem ra Minh Tuyết Liên đã cáo trạng rồi. Cũng tốt, để nàng xem xem rốt cuộc thành chủ Tương Yên này còn cái chiêu bài gì chưa xuất ra! Cùng lắm thì, đến một cái, nàng phá một cái thôi!

Buổi tối, Tiểu Khuynh vừa chuẩn bị đi ngủ, bên cửa sổ chợt thoáng qua một đạo thân ảnh. Trong mắt nàng xẹt qua một tia sáng nhạt, Tiểu Khuynh đứng thẳng dậy bên cạnh giường, xoa cổ thở dài một hơi. Ảnh Sát không tiếng động xuất hiện bên cạnh nàng, dùng thanh âm vô cảm nói:

“Chủ tử hay nghỉ ngơi đi, bọn họ để thuộc hạ đi xử lí!”

Tiểu Khuynh đem áo khoác đã cởi ra một nửa lại mặc vào, khóe miệng nhếch lên, quay đầu cười nói:

“Không sao, lâu rồi không hoạt động gân cốt, ta cảm giác xương cốt toàn thân sắp nhão thành bùn rồi!”

Vung tay lên tiêu sái bước ra ngoài, trong không gian vọng lại thanh âm đầy ý cười:

“Đi, đêm nay là một buổi săn bắn lớn đấy!”

Hai người nhanh chóng theo chân hắc y nhân đến một bãi đất trống ngoài thành. Gió thổi rít qua bên tai, Tiểu Khuynh nằm trên lưng Ảnh Sát, ôm mặt cảm thán. Nàng đường đường là một chủ tử võ công cái thế, thế nào khinh công lại tệ hại đến mức như vậy chứ? Ngay cả thuộc hạ của mình cũng không bằng!

Cùng lúc các nàng vừa đến nơi, Ảnh Sát vừa mới hạ nàng xuống đất, không khí xung quanh đồng thời rùng rùng thay đổi. Cát bụi mịt mù, sát khí tán loạn dày đặc. Ngửi được hơi thở tử vong ngay sát bên cạnh, ở một góc khuất không ai nhìn thấy, tròng mắt Tiểu Khuynh xẹt qua một màu đỏ yêu diễm. Đôi con ngươi như hai đầm nước đen ngòm thâm u, ẩn giấu nghìn trùng bão tố cuồn cuộn, mang theo là khí thế sát phạt cùng sát khí tiêu điều, thê lương. Chậm rãi quay đầu lại, Tiểu Khuynh nhìn người đến có tới vài chục hắc y nhân, dựa vào hơi thở cũng đủ đoán biết đám người này đều là cao thủ. Nhếch miệng cười, Tiểu Khuynh nhìn đám hắc y nhân, lời ra miệng lại giống như đang cảm thán:

“Sát thủ của Hàn Tinh các cũng được gọi tới, xem ra cái mạng này của ta cũng thật đáng giá!”

Trong đám sát thủ, rõ ràng có kẻ giật mình. Nghĩ rằng nàng không biết đúng không? Hàn Tinh các, hiện đang là tổ chức sát thủ lớn mạnh nhất ở nơi này, vị kia không tiếc tiền mời hẳn sát thủ Hàn tinh các đến đấu với nàng, xem ra là không giết được nàng thì sẽ không từ bỏ đây!

Cầm trong tay một thanh gỗ ngắn chừng một gang tay, Tiểu Khuynh xoay người, cười cười xinh đẹp. Thủ lĩnh sát thủ nhìn nàng hồi lâu, bỗng chắp tay nói:

“Xem ra danh tiếng tướng quân trong quân doanh thật không phải nói ngoa, tại hạ thật sự bái phục!”

Tiểu Khuynh cong môi, giống như không để ý đáp:

“Bái phục thì không cần, đằng nào thì lát nữa, hoặc các ngươi chết, hoặc ta chết, mấy cái lễ bái gì gì đó vất hết đi! Sao, người kia trả cho các ngươi bao nhiêu tiền?”

Thủ lĩnh hắc y nhân ngẩng đầu, thản nhiên nói:

“Xem ra tướng quân đã biết rồi!”

Tiểu Khuynh hơi cười, vuốt vuốt cằm đáp:

“Cũng có thể xem là vậy!” Ngừng một chút, nàng lại nhìn đám hắc y nhân, hai mắt lóe sáng “ Chúng ta làm một giao dịch, thế nào?”

Thủ lĩnh hắc y nhân nhìn nàng không nói, tựa hồ đang đợi nàng mở miệng. Tiểu Khuynh xoay xoay thanh gỗ nhỏ trong tay, giọng điệu bình thản:

“Người đó trả cho các ngươi bao nhiêu, ta trả cho các ngươi gấp đôi, chỉ cần các ngươi cắn ngược lại hắn, thế nào?”

Nghe được những lời này, sắc mặt thủ lĩnh hắc y nhân thoáng cái tối sầm lại, mà đám hắc y nhân phía sau hắn rõ ràng chấn động. Đến lúc này thì không thể giữ vẻ mặt hòa hoãn được nữa, thủ lĩnh hắc y nhân quát lên:

“Không cần nói nhiều, hôm hay mạng ngươi xác định là nằm trong tay của bọn ta, mau động thủ đi!”

Tiểu Khuynh thở dài, nàng nghiêng đầu nói với Ảnh Sát phía sau:

“Ảnh Sát, thấy ta nói có đúng không, buổi săn bắn hôm nay hơi lớn!”

Ảnh Sát nghe nàng nói, cũng cúi đầu đáp một câu:

“Lời của chủ tử luôn đúng!”

Nàng không nhịn được xì một cái, rõ ràng khinh thường. Cái tên đầu gỗ này, thật chẳng có khiếu hài hước gì cả!

Trong lúc Tiểu Khuynh cùng Ảnh Sát bị vây ở ngoài thành, bên trong thành phủ cũng đang diễn ra một hồi tranh cãi rất gay go. Minh Tuyết Liên một thân nhếch nhác, mái tóc dài rối bù, gương mặt dữ tợn ở trong phòng điên cuồng đập phá đồ đạc. Nàng ta dường như phát điên, vừa đập đồ vừa gào thét:

“Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Ngươi chết đi! Chết đi!...”

Đám nha hoàn đứng rúm ró ở một góc, sợ hãi nhìn nữ tử điên khùng ở trong phòng, chỉ sợ bản thân xui xẻo bị biến thành cái bia trút giận. Đại tiểu thư trước giờ vẫn luôn là một bộ dạng cao quý sang trọng, nào có giống cái dạng điên điên dại dại này? Thật sự là dọa chết bọn họ rồi!

Thành chủ đại nhân vừa bước vào phòng đã thấy một cái ấm trà hướng phía hắn lao tới. Vội vàng tránh đi, nhìn nữ tử phát điên ở trong phòng, thành chủ đại nhân gầm lên giận dữ:

“Liên nhi, con náo đủ chưa?”

Minh Tuyết Liên thân thể giật lên, nàng ta bỗng nhiên xoay người, chạy tới trước mặt thành chủ, nắm chặt áo ông ta, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, cười vô cùng đáng sợ:

“Phụ thân, con muốn giết hắn, con muốn giết chết cái tên nam nhân kia. Con muốn bắt hắn phải trả giá, bắt hắn phải chịu khổ hình, muốn hắn phải sống không bằng chết...”

Nàng ta lùi lại, cười ha ha vô cùng dữ tợn:

“Ta phải giết hắn, ta phải giết hắn...”

Nàng ta nói xong, lại bắt đầu vơ đồ đạc lên ném lung tung. Cả căn phòng giờ đây tan hoang, thành chủ liếc đám nha hoàn đang rúm ró ở một góc, mệt mỏi phất tay:

“Các ngươi lui ra trước đi!”

Cả đám giống như được đại xá, vội vàng dắt díu nhau chạy đi. Thành chủ đại nhân đi tới trước vài bước, mở miệng:

“Con không cần lo chuyện đó, phụ thân đã có cách trừng trị tên tiểu tử ngông cuồng đó rồi! Cả Tam vương gia, hắn cũng nhúng tay vào chuyện này, vậy thì đừng mong được yên ổn!”

Hai mắt Minh Tuyết Liên nhòa lệ, nàng ta chạy đến ôm chặt lấy thành chủ, nức nở nói:

“Phụ thân, người phải báo thù cho nữ nhi! Nỗi nhục này, con muốn bọn chúng phải chịu đựng gấp trăm, gấp ngàn lần!”

Bàn tay thành chủ vuốt tóc nàng ta hơi khựng lại, nơi đáy mắt ông ta thoáng qua tia âm ngoan, thành chủ nhếch môi, độc địa mở miệng:

“Con yên tâm, qua đêm nay, bọn chúng đừng hòng còn toàn mạng!”

Sát thủ Hàn Tinh các, làm việc tuyệt đối có thể yên tâm. Nhan Tử Khuynh, Tam vương gia Hách Liên Phách Thiên, cứ từ từ mà cảm nhận sự trả thù của bọn ta đi! Dám động tới nữ nhi của hắn, bọn chúng nhất định phải trả giá!

Ở một góc khuất không ai thấy, khóe môi Minh Tuyết Liên nhếch lên cười đắc ý, ánh mắt không còn chút gì là mờ mịt, điên dại, tất cả, chỉ còn là hận ý...

Đứng trước một đám người mặc hắc y, Hách Liên Phách Thiên hơi nhăn mày:

“Đây là có chuyện gì xảy ra?”

Hàn Mặc đứng chắn trước mặt hắn, trường kiếm đã tuốt ra, lạnh lùng mà cung kính nói:

“Đây là âm mưu của thành chủ!”

Khoanh hai tay lại, Hách Liên Phách Thiên cười lạnh:

“Lá gan cũng lớn lắm!”

Hách Liên Phách Thiên tự mình động thủ. Kể từ một khắc hắn ra tay kia, đã định trước kết cục của thành phủ Tương Yên những ngày sau này, nhất định sẽ vô cùng thê thảm.

Bên ngoài thành, một trận huyết chiến không khoan nhượng đang diễn ra. Trên tay Tiểu Khuynh là thanh kiếm tùy thân của nàng, thân kiếm ánh xanh là dấu hiệu của một loại kịch độc. Ảnh Sát bên kia đang một mình đấu với tất cả hắc y nhân, đám người của Hàn Tinh các hoàn toàn không phải là đối thủ của thuộc hạ tâm đắc do chính nàng bồi dưỡng ra, rất nhanh mà hơn phân nửa quân số đã gục ở dưới đất, máu nhuộm đỏ nền tuyết trắng chưa kịp tan đi. Thủ lĩnh hắc y nhân bị nàng kiềm chân ở nơi này nên không thể sang hỗ trợ. Hắn từ ban đầu chỉ xuất ra năm phần lực để đấu với nàng, nhưng lúc này, chỉ sợ có xuất tất cả bản lĩnh ra cũng không thể cứu lại một mạng của hắn nữa. Tiểu Khuynh liếc sang phía Ảnh Sát, thấy đã chẳng còn mấy hắc y nhân còn trụ vững, nàng hét to với hắn:

“Để lại một người còn sống!”

Thủ lĩnh hắc y nhân thoáng giật mình, nhưng chỉ chốc lát, hắn lại xuất ra mười phần lực, tấn công về phía nàng. Tiểu Khuynh nhẹ xoay cổ tay, thanh kiếm trên tay nàng linh hoạt đảo chiều, chém đứt búi tóc trên đầu hắn. Thủ lĩnh hắc y nhân gục xuống, trường kiếm trên tay nàng nhẹ nhàng mà tràn đầy uy hiếp đặt tại cổ hắn. Ánh xanh của kịch động sáng lên mờ mờ trong đêm tối, gió lạnh thổi vút qua khiến người khác rùng mình. Tiểu Khuynh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi lại câu lên mỉm cười:

“Sao? Cảm giác bị đánh bại như thế nào?”

Thủ lĩnh hắc y nhân cũng lạnh lùng nhìn trả lại, hắn mở miệng, thanh âm phẫn nộ gằn từng chữ:

“Mau giết ta đi!”

Tiểu Khuynh vẫn mỉm cười, nàng giơ tay, trường kiếm đâm sâu vào ngực của hắc y nhân, máu tuôn ra, thủ lĩnh hắc y nhân gục xuống, một hơi tắt thở. Cao thủ chết trong tay một cao thủ, cái chết này của hắn cũng đáng!

Bên kia Ảnh Sát cũng đã xử lí xong xuôi, hắn đem một tên hắc y nhân tới trước mặt nàng. Tiểu Khuynh thu kiếm lại cất vào trong tay áo, nàng nhìn hắc y nhân nằm trên mặt đất, thanh âm lạnh lẽo như truyền tới từ nơi xa xôi, vô vọng mà ám ảnh:

“Ngày hôm nay, kẻ đã giết hại sát thủ của Hàn Tinh các chính là thành chủ của thành Tương Yên!”

Nàng nói xong liền cúi xuống, dùng tay bóp chặt hàm của hắc y nhân, đem một viên thuốc nhét vào miệng của hắn, sau đó ép hắn phải nuốt xuống, rồi mới phân phó Ảnh Sát mang người đi.

Đợi Ảnh Sát quay trở lại, hai người mới cùng đi trở về thành phủ. Vừa mới bước chân vào hậu viện, mùi máu tươi nồng nặc đã xộc tới khiến Tiểu Khuynh cau mày. Nghĩ đến điều gì đó, nàng nhanh chóng đẩy cửa chạy vào viện. Bên trong một mảnh huyết tinh bay đầy trời, trên đất la liệt thi thể của hắc y nhân, Hách Liên Phách Thiên cùng Hàn Mặc, hai thân ảnh đứng sừng sững giữa đống thi thể. Tiểu Khuynh tránh những thi thể kia ra đi vào viện, nhìn y phục cùng mặt mũi của Hách Liên Phách Thiên đều dính máu, nàng cười cười, hài hước mở miệng:

“Xem ra đêm nay vương gia cũng là không ngủ được rồi!”

Hắn nhìn nàng, gương mặt đẫm máu không có lấy nửa điểm thần sắc khác thường:

“Thành phủ Tương Yên, không thể giữ lại!”

Tiểu Khuynh ngẩng đầu, khuôn mặt lấp ló nửa sáng nửa tối gợi lên một nụ cười lãnh khốc:

“Thật hay làm sao, đó cũng là ý của hạ thần!”

Hai người thật ăn ý liếc nhau, bất chợt bỗng cười lên... Thành Tương Yên, từ nay về sau sẽ không còn địa phương có tên gọi như vậy nữa!

Canh ba, vài đạo thân ảnh nhảy qua tường bao tiến vào thành phủ. Từ phía Tây viện, một ngọn lửa nhen nhóm cháy lên. Người làm trong phủ nằm la liệt trên đất, máu nhuộm đỏ khắp nơi, mùi tanh bốc lên nồng nặc. Không một tiếng kêu la, không một tiếng gào khóc, chỉ có tiếng gió rít gào cùng ánh lửa sáng bùng lên như pháo hoa, trong nháy mắt liền lan ra mạnh mẽ, chỉ sau vài khắc liền nhấn chìm cả thành phủ vào biển lửa đỏ rực.

Đứng trên một nóc nhà cách đó không xa, có hai đạo thân ảnh một trắng một đen sóng vai nhau. Hai người dõi mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn ầm ĩ phía dưới, vẻ mặt đồng dạng bình thản không gợn sóng. Tiểu Khuynh mở miệng trước, thản nhiên nói:

“Chuyện này nhất định sẽ gây ra một hồi sóng gió to lớn!”

Hách Liên Phách Thiên nhếch môi, thanh âm lạnh lùng:

“Cũng không tính là lớn! Chỉ cần một vài thủ đoạn của người kia, chuyện này chỉ sau vài ngày liền bị đè xuống thôi!”

Tiểu Khuynh hơi nghiêng đầu, cười cười:

“Ồ, xem ra Vương gia rất tự tin về chuyện này?”

Hách Liên Phách Thiên liếc nàng một cái, không đáp lời mà xoay người đi, bình thản lên tiếng:

“Quay về thôi!”

“Ồ!” Tiểu Khuynh cũng xoay người, lúc này, Ảnh Sát lại bất ngờ xuất hiện.

“Chủ tử, bên kia có người truyền tin, Minh Tuyết Liên đã được người cứu đi rồi!”

Đáy mắt Tiểu Khuynh lạnh xuống, nàng hờ hững hỏi:

“Là ai?”

“Huyền tông của Huyết Vũ lâu!”

Tiểu Khuynh bất giác cười lạnh:

“Đồ đệ gặp nạn, đích thân sư phụ xuất môn xuống cứu sao? Phát lệnh toàn các, truy sát Minh Tuyết Liên! Người nào lấy được đầu của nàng ta sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ năm nay!”

Ảnh Sát mi mắt khẽ động, hắn không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi động thân rời đi.

Theo chân Hách Liên Phách Thiên, sau hai ngày cưỡi ngựa rốt cuộc hai người cũng đã đuổi kịp đại quân. Nơi dựng trại nghỉ lại là ven một con suối nhỏ, các binh sĩ đang chia nhau việc đốt lửa, dựng trại, nấu nướng chuẩn bị đến đêm sẽ mở tiệc. Với việc ăn uống linh đình vô tổ chức của bọn họ, Tiểu Khuynh chỉ hơi cau mày, nhưng cũng không tiện nói gì. Hách Liên Phách Thiên lại chỉ đơn giản nói một câu:

“Đây là do Hoàng thượng ban thưởng cho các binh sĩ!”

Nếu vậy thì nàng cũng chẳng còn gì để dị nghị, Tiểu Khuynh đóng cửa ngồi trong lều xem sách, bình tĩnh chờ đến bữa tiệc mừng buổi tối. Uất Tử Khiêm từ sớm đã đợi nàng ở đây, hắn dọn lều, sắp xếp đồ đạc, chỉ chờ nàng tới là có thể ở. Đối với sự chu đáo của hắn, Tiểu Khuynh có chút cảm động. Nàng lại càng quyết tâm hơn với việc thúc đẩy tiến độ kế hoạch , nhanh chóng giúp Uất Tử Khiêm thượng vị, lại ra đi để xây dựng thế giới riêng của các nàng.

Đám binh sĩ đốt một đống lửa thật to ở giữa bãi đất trống, sau đó bê rượu cùng thức ăn đến ngồi xung quanh, vừa gõ đũa gõ bát vừa chuyện trò rôm rả. Mấy vị tướng quân thì ngồi ở bên trên đối ẩm. Tiểu Khuynh bị bọn họ xúm vào mời rượu, nàng giật giật khóe miệng, nghiêng người nói với Hách Liên Phách Thiên:

“Lát nữa nếu ta có uống rượu say, phiền toái Vương gia kiếm dây thừng trói ta lại nhé!”

Hách Liên Phách Thiên không hiểu ý nàng, hắn vươn tay muốn lấy ly rượu trên tay nàng, nhỏ giọng nói:

“Nếu ngươi không uống được rượu thì để bổn vương uống thay!”

Tiểu Khuynh lắc đầu, nhìn binh lính cười nói rôm rả, khóe môi hơi cong lên, mỉm cười nói:

“Ta muốn buông thả, thử hòa nhập mình một lần!”

Nàng sống khép kín quá lâu rồi, có lúc cũng nên thử mở lòng mình ra để đón nhận thế giới mới này. Hách Liên Phách Thiên nghe vậy, cũng gật đầu nói:

“Được rồi, nếu không uống được tiếp thì nói, bổn vương sẽ giúp ngươi!”

Lúc này có vài vị tướng quân say đảo lảo đi lên, đứng lắc lư trước mặt hai người, giở giọng lè nhè nói:

“Vương gia, tướng quân, hai người các ngươi trốn ở đây tâm tình cái gì a, sao không ra ngoài cùng nhau ngoạn a?”

Nhất thời xung quanh ồn ào hẳn lên, chúng tướng sĩ say đến ngả nghiêng bắt đầu không quan tâm đến phép tắc, người người ùa đến chỗ của Tiểu Khuynh, không nói hai lời liền trực tiếp xốc nách nàng lên khiêng ra ngoài. Hách Liên Phách Thiên bị một đám chúng tướng sĩ vây quanh, tủm tỉm cười đi ở phía sau. Khó có khi nào được nhìn vẻ mặt khó xử của cái tiểu tử kia, nhất định không thể giúp được!

Tiểu Khuynh bị bọn họ khiêng thẳng một đường đến đặt xuống trước đống lửa, bên cạnh nghe có tiếng sột soạt, nàng hơi nhích mông sang một chút, Hách Liên Phách Thiên liền kéo vạt áo xuống ngồi cạnh nàng.

Ánh lửa bập bùng, hương rượu thơm nồng phảng phất làm nàng có chút say, Tiểu Khuynh bị đám binh sĩ mời rượu đến mặt hoa mày choáng. Say đến thân thể lắc lư, Tiểu Khuynh mặt đỏ hồng nhìn sang Hách Liên Phách Thiên ngồi bên cạnh, thấy hai vành tai hắn đỏ lựng khác thường, ngờ nghệch hỏi:

“Vương gia, tai ngài bị sao vậy? Đỏ hết cả lên rồi kìa!”

Hách Liên Phách Thiên cứng ngắc thân thể ngồi đó, càng không dám quay sang nhìn cái bộ dạng lúc say của nàng. Hắn không biết một nam nhân khi say còn có thể mị hoặc như vậy, cảm giác cổ họng mình khô nóng khác thường. Hách Liên Phách thiên vơ bình rượu trên đất lên tu ừng ực, nhưng còn chưa uống xong đã bị người ta đoạt đi. Tiểu khuynh cầm bình rượu trong tay, giương mày đắc ý nhìn hắn, sau đó liền ngửa cổ, đem rượu trong bình toàn bộ dốc hết vào miệng. Uống xong, trên mặt nàng càng hồng hơn, Tiểu Khuynh lắc lư người, bỗng nhiên bật cười ha ha. Nàng nghiêng đầu nhìn Hách Liên Phách Thiên, trông bộ dạng của hắn, bỗng nhiên cười rộ lên:

“Vương gia, ngài thật là khả ái a~~”

Thanh âm của nàng khàn khàn, Tiểu Khuynh nghiêng đầu gối lên hai cánh tay, mị mị ánh mắt, cười đến là mờ ám:

“Tại hạ chưa có nghĩ tới Vương gia lại cũng đáng yêu vậy a, thật là muốn hôn một cái quá aaa!”

Nàng nói xong, còn chưa kịp để Hách Liên Phách Thiên hồi thần, cả người đã bổ nhào lên, ôm chặt cổ hắn, lèm nhèm nói:

“Ngoan, đến đây hôn một cái ~~!”

Chúng tướng sĩ ba quân nhất thời trố mắt, nhìn cảnh tượng vô cùng đặc sắc đang diễn ra, thậm chí có người giơ bình rượu lên rồi không uống, ngơ ngẩn để rượu chảy ào ào xuống đất. Không biết là ai ở trong đám quân, bất chợt hô to một câu:

“Tam vương gia bị Tiểu tướng quân của chúng ta khi dễ rồi!”

Lời này vừa nói ra, chúng quân sĩ nhất tề cười to. Mà hai đương sự lại chẳng hề để ý, một bên tránh một bên lại không ngừng dán lên. Tiệc rượu sau đó vẫn tiếp tục, mà Tiểu Khuynh lại chẳng hay biết gì, vẫn làm trò cợt nhả như cũ. Lúc này, Trình tướng quân đột nhiên hô lên:

“Tiểu tướng quân, đến ngươi!”

“A... hả?” Tiểu Khuynh ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn đám người xung quanh cười gian, vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì!

Lưu Chấn Phi ngồi bên cạnh chủ động giải thích cho nàng:

“Trình tướng quân khởi xướng trò đọc khẩu lệnh, vừa rồi đến ngươi đó Tiểu Khuynh!”

Tiểu Khuynh ngơ ngác mất một lúc, sau đó lắc lư đầu nói:

“À, đọc khẩu lệnh chứ gì, ta đọc...”

“Khoan!” Cổ tướng quân ngắt lời nàng “ Vừa rồi tướng quân đã bỏ lượt tức là thua rồi, phải phạt! Các huynh đệ thấy sao?”

“Phải phạt! Phải phạt!” Tướng sĩ ba quân cùng nhau góp lời, tiếng vọng lại ầm ầm như sấm.

Tiểu Khuynh nhíu mày, sau đó rất sảng khoái cười to:

“Được thôi, phạt gì, bản tướng quân chiều tất!”

Trình tướng quân nhe răng cười, vẻ mặt gian không thể tả, vuốt vuốt cằm suy nghĩ, rồi đột nhiên thốt lên:

“Đúng rồi, vậy phạt tướng quân ngài hát một bài, thế nào?”

Đám tướng sĩ xung quanh reo hò hỉ hả, Tiểu Khuynh trên mặt lại một mảnh mờ mịt, có chút lo lo. Hát trước mặt nhiều người thế này, có sao không nhỉ? Trước đây nàng cũng từng đi hát karaoke với đám bạn, nhưng lúc đó chỉ có vài người, lại càng không phải hiện trạng trên dưới vài nghìn như thế này. Bế tắc rồi! Nàng đáng thương quay mặt sang định nhờ Hách Liên Phách Thiên nói giúp, ai dè hắn lại đang cúi đầu nhịn cười, hai vai run lên run xuống. Mắt Tiểu Khuynh híp lại, nàng ngẩng đầu hừ lạnh một tiếng, không chút lưu tình đạp cho Tam vương gia một cái, bực mình nói:

“Muốn cười thì cứ cười đi, nhịn nhiều sẽ nội thương đó!”

Nàng vuốt thẳng vạt áo, lảo đảo đứng dậy, ngửa đầu ngạo nghễ nói:

“Được, bản tướng đáp ứng! Hát thì hát, ai sợ ai chứ!”

Nói rồi hắng giọng một chút, mới bắt đầu:

Năm tháng làm người già đi, danh lợi cũng trôi vào quên lãng,

Một vò rượu đục chuốc say giấc mộng,

Sống chết đều đơn độc, chỉ khao khát một vòng tay,

Mặc cho sớm hay muộn, cứ để ái tình tiêu dao,

Trời cao rộng đến thế, chung quanh núi xanh đôi bờ,

Nếm trải biết bao tư vị nhân gian,

Yên hận triền miên tất cả đều xóa hết,

Chỉ mong giữ mãi điều tốt đẹp của hôm nay,

Nàng tốt đẹp đến thế, ta một đời ước nguyện,

Đưa nàng tiêu dao khắp chốn giang hồ,

Chỉ cần tim này còn đập, còn có ta làm nàng cười,

Nắm tay nàng sánh bước đến bạc đầu.

Tiểu Khuynh hát xong, nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh. Kì quái a, nàng hát hay như thế, diễn cảm như thế, mà sao đám người này lại như đầu gỗ ngốc ra hết một lượt thế này a? Sắc mặt Hách Liên Phách Thiên có chút tái nhợt, nhưng không nhìn kĩ thì sẽ không thể thấy. Đúng lúc này, giọng nói sang sảng của Trình tướng quân lại vang lên:

“A ha ha ha, Tiểu tướng quân có người thương rồi!”

Tiểu Khuynh bất khả tư nghị trợn mắt, thật không nói nổi. Nàng chỉ là hát một bài thôi mà, sao có thể suy ra nhiều như vậy a?

Đến lúc này thì tất cả binh sĩ đều hồi thần rồi, tiếng vỗ tay nhất thời nổi lên như sấm dậy. Chúng tướng sĩ ngồi xung quanh cuồng nhiệt kêu gào:

“Hát hay a, thật là hay a! Tiểu tướng quân hát thật là hay!”

Không ai chú ý, ở một bên sắc mặt Hách Liên Phách Thiên thực không tốt, hắn nhắm mắt, che giấu đi sự mất mát trong lòng. Tiểu Khuynh hắn, trong lòng hẳn đã tồn tại hình bóng của một nữ nhân khác. “Nắm tay nàng sánh bước đến bạc đầu”, đây là điều ngươi mong muốn sao Tiểu Khuynh? Nữ nhân đó là ai? Phải chăng là Tiểu Vân? Hắn chưa từng nghĩ tới, Tiểu Khuynh lại giành tình cảm sâu đậm như vậy cho Tiểu Vân. Nhưng Tiểu Khuynh ngươi biết không, qua ngày mai thôi, nữ tử mà ngươi yêu, nữ tử mà ngươi tâm niệm kia sẽ trở thành vị hôn thê chờ gả của người khác. Đến lúc đó, liệu ngươi có thể chịu đựng được không? Bổn vương không muốn thấy ngươi đau khổ, nhưng cũng không muốn nhìn người rời xa bổn vương. Rốt cuộc bổn vương phải làm thế nào đây?

Tan tiệc, Tiểu Khuynh say khật khưỡng, nghiêng ngả lảo đảo đi về lều của mình, nhưng còn chưa đến nơi, cả người đột nhiên bị ôm lấy. Tiểu Khuynh ngẩng lên, hai mắt mông lung nhìn gương mặt đang dần rõ ràng trước mắt, kinh ngạc thốt lên:

“Tam vương gia?”

Hách Liên Phách Thiên không nói một lời, ôm nàng rời khỏi doanh trại. Hai người không biết đã đi bao lâu, đến lúc Hách Liên Phách Thiên đặt nàng xuống đất, Tiểu Khuynh mở mắt ra mới phát hiện nơi này là bìa rừng, từ đây nhìn ra xa xa, khung cảnh tươi đẹp mát mẻ được ánh trăng chiếu rọi, còn thấy được ánh lửa thấp thoáng ẩn hiện. Xem ra bọn họ đã cách rất xa doanh trại kia rồi.

Tiểu Khuynh quay đầu nhìn Tam vương gia, hắn nắm chặt tay, vẻ mặt kiên định nhìn nàng. Vốn định mở miệng, nhưng người kia đã lên tiếng trước:

“Tiểu Khuynh, đừng trở về!”

Miệng Tiểu Khuynh hơi há ra nhưng chẳng biết phải nói gì. Đối với chủ đề mà Tam vương gia đột nhiên thả ra, nàng không biết làm thế nào để phát triển. Sắc mặt Hách Liên Phách Thiên trầm xuống, hắn đi tới trước mặt nàng, còn không đợi Tiểu Khuynh phản ứng, cả người đã bị ôm chặt. Cái ôm này, phảng phất như đang kìm nén điều gì đó, hai cánh tay hắn gắt gao bao bọc nàng trong lồng ngực dày rộng, thậm chí bên tai nàng còn nghe rõ tiếng tim hắn đập mạnh mẽ hữu lực. Hách Liên Phách Thiên hơi há miệng rồi lại đóng, lập lại như vậy vài lần, mãi sau hắn mới lấy đủ dũng khí mà thốt ra:

“Tiểu Khuynh, ta yêu ngươi!”

Thân thể Tiểu Khuynh trong nháy mắt cứng đờ, nàng mở to mắt, có chút không thể tin được. Tam vương gia đang nói cái gì? Hắn... yêu nàng? Cái này.... Thật không thể tin được!

Hồi thần lại, Tiểu Khuynh vội vã đẩy Hách Liên Phách Thiên ra, nhưng hai cánh tay hắn như hai gọng kìm sắt, gắt gao khóa chặt khiến nàng không thể động đậy. Tiểu Khuynh không nhịn được hô lên:

“Vương gia...”

“Tiểu Khuynh!” Hách Liên Phách Thiên không để nàng nói hết câu liền lập tức ngắt lời “Ta biết ta nói ra lời này hơi đột ngột, ta cũng biết ngươi sẽ khó chấp nhận, nhưng ta vẫn phải nói cho ngươi biết : Ta yêu ngươi! Kì thực ta đã có tình cảm với ngươi từ rất lâu, nhưng lúc đó ta lại không biết. Ta không phải người sâu sắc trong tình cảm, nhưng một khi ta đã động tâm, thì tình cảm của ta vĩnh viễn sẽ chỉ dành cho người đó! Vậy nên, cho dù ngươi trốn tránh, ngươi ghét bỏ, ta vẫn sẽ không buông tay, ta vẫn sẽ theo đuổi ngươi đến cùng!”

Tâm tư Tiểu Khuynh trong nháy mắt rối loạn, nàng ngơ ngác, không kịp suy nghĩ liền bật thốt ra:

“Hai chúng ta đều là nam nhân, người trong thiên hạ sẽ dị nghị...”

“Không quan hệ!” Hách Liên Phách Thiên lập tức nói “ Cho dù thế thì đã sao, tình cảm của ta dành cho ngươi vẫn như vậy! Kiếp này để cho ta gặp được ngươi, ta đã ấn định ngươi thì sẽ không quan tâm người khác nói gì cả! Cho dù là nghịch thiên mà đi, ta vẫn sẽ kiên quyết giữ ngươi bên cạnh mình!”

Tiểu Khuynh sững sờ nhìn hắn, trong nhất thời không biết nên nói gì. Tâm tư nàng rối loạn hoàn toàn, không còn đủ khả năng để suy nghĩ gì cả. Trong đầu nàng chỉ còn xuất hiện mỗi câu nói của hắn.

Cho dù là nghịch thiên mà đi, ta vẫn sẽ kiên quyết giữ ngươi bên cạnh mình!

Nghịch thiên... có thật là như vậy không? Tiểu Khuynh cúi đầu, không ai nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Đã bao lâu rồi, đã bao lâu không có người nói với nàng như vậy? Nàng không nhớ, cũng chẳng thể nhớ. Ngước mắt nhìn Hách Liên Phách Thiên, trong mắt hắn là hình ảnh của nàng, tình ý sâu sắc như vậy, dịu dàng như vậy, khắc cốt ghi tâm khiến trái tim lạnh giá đã sớm đóng băng của nàng lại run lên. Cái cảm giác nàng đang có đây, nên gọi là gì? Phải chăng là ấm áp, hay là tiếp nhận?

Nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, Hách Liên Phách Thiên cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của nàng, nhẹ giọng thả từng chữ, từng chữ một rõ ràng:

“Ta sẽ không bao giờ buông tay, Tiểu Khuynh! Nhớ kĩ, từ thời khắc này trở đi, ngươi đã là người của Hách Liên Phách Thiên ta! Vĩnh viễn!”

Thanh âm trầm thấp mang theo bá đạo, mang theo mãnh liệt ham muốn chiếm giữ, mang theo hứa hẹn, mang theo cả khẩn cầu.... mạnh mẽ, như hòn đá ném vào mặt nước êm phẳng lặng, cùng lúc làm dậy lên từng làn sóng trong tim cả hai người...