Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên, trong thành Tương Yên đã là một mảnh xôn xao chấn động. Từ đầu thành đến cuối thành, đâu đâu cũng nghe tiếng người dân nhỏ giọng bình luận bàn tán. Một nam nhân tóc hoa râm đứng ở trước cửa thành phủ, nhìn người qua đường như có như không đều dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm thành phủ, lại như cố ý tăng nhanh cước bộ, giống như gặp phải ôn dịch tránh không kịp. nhân trung niên trong lòng dâng lên một nỗi nghi ngờ, quay người thấp giọng phân phó cho tên sai vặt đứng ở sau lưng đi tìm hiểu một chút. Tên sai vặt nhận lênh rời đi, rất nhanh liền quay trở lại, chỉ là sắc mặt hắn tái xám, gấp gáp chạy về. Nhìn biểu tình hốt hoảng của tên này, nam nhân trung niên mày khẽ nhíu lại, hạ thấp giọng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Quản... quản gia...” Gã sai vặt nói không ra lời, hắn hít vào mấy ngụm khí, run rẩy ghé sát vào tai của quản gia, thông báo tường tận mọi việc.
Nghe xong tên sai vặt báo cáo, khuôn mặt của quản gia tức khắc trắng bệch, hắn vội vội vàng vàng xoay người lao vào trong phủ. Chạy đến Thính Phong viện của thành chủ Tương Yên, lão quản gia thở hồng hộc, thậm chí không có chút phép tắc mà xộc thẳng vào tẩm phòng của thành chủ. Thành chủ Tương Yên cùng phu nhân vừa rời giường, thấy quản gia không có phép tắc gì lao vào, vốn muốn mở miệng quở trách, nhưng khi lão quản gia hốt hoảng bẩm báo, trên gương mặt hắn liền hiện lên phẫn nộ cùng kinh hoàng, không để ý tới vị phu nhân còn ở phía sau, xanh mặt bước vội ra ngoài.
Trong thành phủ dấy lên một trận nghị luận ầm ĩ, mặc dù người làm đều đã cố gắng hạ thấp thanh âm, nhưng chuyện chỉ trong nháy mắt liền lan ra khắp phủ, không ai là không biết.
Trong phòng của mình, Tiểu Khuynh ngồi tư lự bên bàn trà, im lặng nghe Uất Tử Khiêm báo cáo lại mọi việc hắn nghe ngóng được. Khóe môi không nhịn được nhếch lên, nàng ung dung nhấp một ngụm trà, trong đôi mắt đen sâu thẳm chợt lóe ra một tia tính toán. E là mấy ngày tới, thành Tương Yên sẽ là một hồi bão tố đây!
Lúc thành chủ mang theo hạ nhân chạy đến cổng thành, người ở đó đã vây xem kín mít. Thoáng thấy người tới là thành chủ đại nhân, mọi người đều âm thầm lui ra, chừa một lối đi cho thành chủ tiến vào. Vừa vào đến bên trong, truyền tới chính là một hồi tiếng rên rỉ ngâm nga kiều mị cùng tiếng thở dốc hoan ái. Người xem xung quanh, có kẻ vẻ mặt trêu tức, có kẻ khinh thường, có người lại là châm chọc, vài vị cô nương khuê các tay cầm khăn che mặt đứng một bên, xấu hổ đỏ bừng mặt. Nhìn đến một màn giữa thanh thiên bạch nhật kia, thành chủ Tương Yên đột nhiên có cảm giác hận không thể tự tay bóp chết đôi nam nữ đang dây dưa trước mặt hắn ta.
Chỉ thấy ở dưới chân tường thành, một nam một nữ thân mình trần trụi đang quấn chặt lấy nhau. Nữ tử toàn thân trắng noãn tinh tế, hai chân thon dài quặp chặt lấy hông của nam tử, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, vẻ mặt mê đắm ngân nga ra tiếng, thanh âm quả thực là quyến rũ vạn phần , làm cho người ta không nhịn được mà tâm ngứa ngáy. Còn nam nhân trên người nàng ta, toàn thân đen bóng, cơ bắp cuồn cuộn, trước ngực còn rậm rạp một vùng lông đen nhánh. Chỉ là, gương mặt nam nhân này, quả thực là xấu xí vạn phần, thậm chí có thể dùng đến “ngưu đầu mã diện” để hình dung, cái miệng xấu xí đen thui đang ngậm lấy một bên ngực tuyết trắng của nữ tử mút mát, khiến nàng ta không ngừng rên rỉ. Một đôi nam nữ không mảnh vải che thân quấn lấy nhau trước cổng thành, dường như không để ý thấy ánh mắt của mọi người xung quanh, vẫn không ngừng chìm trong bể dục hoan ái.
Sắc mặt thành chủ phẫn nộ bị đốt đen thui, cơ hồ còn cảm giác được hàn khí mãnh liệt phát ra từ người hắn. Hạ nhân đứng bên cạnh đầu thậm chí không dám ngẩng lên, cảnh tượng dâm dục trước mắt quả thực là kích thích, nhưng lại cứ cố tình bọn họ không thể xem. Bởi cái nữ tử dâm đãng đang yêu kiều rên rỉ kia, chính là Đại tiểu thư của bọn họ, nữ nhi của thành chủ Tương Yên Minh Tuyết Liên.
Giờ phút này thành chủ bị cơn giận cùng phẫn nộ đốt cho hỏng người, nhưng hắn ta vẫn cố gắng dùng lí trí đè ép đi, gằn giọng quát hạ nhân:
“Còn không mau đem người kéo ra?”
Đám hạ nhân nghe vậy vội vàng đi lên đem hai người đang điên cuồng dây dưa kia kéo ra, Minh Tuyết Liên được vài nha hoàn mặt mũi đỏ bừng dùng khăn bao lấy, ánh mắt nàng ta mơ hồ, không ngừng vặn vẹo uốn éo thân thể, trong miệng phát ra thanh âm nũng nịu yêu kiều:
“Ư,... người ta còn muốn....”
Nam nhân thần trí không tỉnh táo bị kéo đến trước mặt thành chủ. Quản gia liếc mắt một cái liền nhận ra đây là gã sai vặt ở Hoán y phòng, sao lại có thể cùng Đại tiểu thư tôn quý ở cổng thành làm ra loại sự tình này? Lão quản gia hơi nghiêng người, nhỏ giọng nói vào tai thành phủ mấy câu. Hai mắt thành chủ vằn đỏ phẫn nộ, trên trán gân xanh nổi lên, hắn rút kiếm từ một thị vệ đứng cạnh, rống giận:
“Cẩu nô tài, lại dám nhúng chàm chủ tử!”
Nói xong liền một kiếm chém chết. Máu tươi văng ra khắp nơi, xung quanh đã có người không nhịn được thét chói tai. Thành chủ hung hăng đem thanh kiếm ghim thẳng vào bộ phận kia của nam nhân, cũng đem thi thể ghim chặt xuống đất, gằn giọng ra lệnh:
“Mau đưa Đại tiểu thư trở về. Đem xác cẩu nô tài này vứt ra ngoại thành cho chó hoang giày xéo!”
Thành chủ nói xong, liền lập tức phất tay áo rời đi, đám hạ nhân cùng bọn nha hoàn đang khó khăn ôm lấy Minh Tuyết Liên còn không ngừng giãy dụa quay trở về.
Người dân vây xung quanh cũng dần dần tản đi, trong lòng âm thầm nhắc nhở nhau. Ngày hôm nay thành chủ đại nhân ở trước mặt bao người trực tiếp hành quyết nam nhân kia, không nghi ngờ gì là ra một lời cảnh cáo mọi người. Nếu như còn muốn giữ cái mạng nhỏ, thì tốt nhất là ngậm miệng lại!
Trong đại sảnh thành phủ lúc này vang lên từng trận tiếng khóc lóc. Một phụ nhân dung trang tinh xảo hoa mĩ đang ôm lấy người bị bao trong chăn khóc rống thảm thiết. Vị phụ nhân này, không nghi ngờ gì chính là thành chủ phu nhân tôn quý, mẹ ruột của Đại tiểu thư -Vương Yến Hàm. Bà ta ôm lấy nữ nhi sắc mặt tái nhợt đang hôn mê vào lòng, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, bi thương gào khóc:
“Liên nhi a, Liên nhi của nương, là ai đã hại con thành như vậy.... Liên nhi...”
Sắc mặt thành chủ đại nhân xám xanh, đôi mắt đen giận dữ không nhìn đến hai người đang khóc lóc ở trong sảnh, trong đầu thầm suy nghĩ rốt cuộc là kẻ nào lại dám ra tay với nữ nhi của hắn. Ánh mắt lần lượt lướt qua gương mặt của từng người trong sảnh, cẩn thận quan sát từng biểu cảm của đám người này. Có người xem kịch vui, có người thống khoái, cũng có người oán độc, nhưng tuyệt đối không phải là người gây ra chuyện này. Hắn biết hậu viện thành phủ đấu đá tranh giành nhau mãnh liệt, nhưng là từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện động trời như vậy, hắn cũng biết, đám nữ nhân trong hậu viện kia cũng không có cái lá gan đi động đến Minh Tuyết Liên, đại nữ nhi của hắn. Chưa kể đến thân phận đích nữ tôn quý, so về đùa giỡn tâm cơ, nào có ai có thể so được với nàng? Thiếu nữ mười sáu tuổi ép chết tám di nương, đùa bỡn, nắm giữ thanh niên quý tộc trong toàn thành há lại là người có thể bị người ám hại? Mà lúc này, nhìn hai nữ nhân ôm nhau khóc lóc thương tâm ở trước mặt, hai nắm tay thành chủ âm thầm siết chặt. Mặc kệ là ai, chỉ cần để hắn tra ra được, nhất định hắn sẽ khiến kẻ đó phải trả giá thật đắt!
Trong hậu viện yên tĩnh vắng lặng, Tiểu Khuynh nằm vắt vẻo trên hòn giả sơn, trong tay cầm một cuốn binh pháp lật xem, khuôn mặt nghiêng nghiêng trong trẻo thanh lệ, khóe môi thỉnh thoảng lại hơi nhếch lên rất khẽ, tựa như cười mà cũng như không cười. Uất Tử Khiêm ngồi ở bên dưới hòn giả sơn, miệng ngậm cọng cỏ nhắm mắt dưỡng thần. Lật sang một trang kế tiếp, Tiểu Khuynh hứng thú mở miệng:
“Chắc lúc này ở đại sảnh náo loạn lắm đây? Ha, thật là muốn đi xem quá...”
Uất Tử Khiêm nhay nhay cọng cỏ trong miệng, không nói lời nào. Chỉ là hắn có một câu rất muốn hỏi. Nàng không chút lưu tình ra tay với Minh Tuyết Liên như vậy, là vì hắn? Hay là vì Tam vương gia?
“Ngươi có tâm sự?” Tiểu Khuynh không biết từ lúc nào đã nhảy xuống khỏi hòn giả sơn, rất tự nhiên đến ngồi bên cạnh hắn.
“Ừm...” Uất Tử Khiêm ngập ngừng, không biết có nên đem thắc mắc trong lòng hỏi ra không.
“Vẫn còn suy nghĩ chuyện của Minh Tuyết Liên? Sao vậy, ta đối xử với nàng như vậy, ngươi đau lòng hả?” Không khó để nghe ra trong giọng nói của nàng pha lẫn chút đùa cợt.
“Không!” Sợ nàng hiểu nhầm hắn đối với Minh Tuyết Liên có ý, Uất Tử Khiêm vội vàng phủ nhận “ Tiểu Khuynh, ta có thể hỏi ngươi một câu không?”
“Huh?” Tiểu Khuynh hơi cau mày. Hắn muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, việc gì dài dòng vậy?
“Ngươi... tại sao lần này ngươi lại quyết định làm vậy? Trước đây ngươi là người không thích dính vào chuyện thị phi...” Mà Minh Tuyết Liên, không nghi ngờ gì chính là một cái thị phi vô cùng lớn.
Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi câu này, Tiểu Khuynh trong nhất thời cũng là không biết phải đáp lại làm sao. Bởi vì thực chất, chính bản thân nàng còn không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy. Chỉ biết, khi nghe Minh Tuyết Liên nói muốn hạ độc người nam nhân kia, trong ngực nàng bỗng dưng dâng lên một cỗ tức giận. Vậy là, không quản Minh Tuyết Liên là nhân vật thế nào, nàng cũng quyết định bắt nàng ta phải trả giá thật lớn. Có điều, nàng làm vậy, là vì cái gì đây?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu cùng bối rối của nàng, Uất Tử Khiêm mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhưng hắn sợ hãi, hắn không muốn đi tiếp nhận. Vạn nhất, thật sự giống như hắn nghĩ thì làm sao? Vạn nhất, nàng thực sự... quan tâm đến Tam vương gia kia, thì hắn phải làm sao?
Hai người, hai tâm sự khác nhau, nhưng trên mặt lại cùng chung một biểu cảm hoang mang ngồi cạnh nhau, hình ảnh này, không hiểu sao lại phá lệ hòa hợp. Hách Liên Phách Thiên đi vào trong viện, trên gương mặt anh tuấn còn dư lại vài phần tái nhợt, khi nhìn đến hai người đang ngồi cạnh nhau kia, hắn chỉ cảm thấy thập phần chói mắt, rất muốn đi lên đem hai người tách ra. Dằn lại tâm trạng khó chịu, Hách Liên Phách Thiên tiếp tục đi vào viện. Tiểu Khuynh vừa vặn ngẩng đầu lên, ánh mắt lúc nhìn thấy hắn đi tới thoát cái mờ mịt. Người nam nhân này, rốt cuộc đối với hắn, cảm giác của nàng là gì? Chỉ là cảm thấy, dường như không còn bài xích quá nhiều nữa...
“Tiểu tướng quân hảo!” Không nhìn tới Uất Tử Khiêm bên cạnh, Hách Liên Phách Thiên mở lời trước.
“Tam Vương gia hảo!” Tiểu Khuynh cũng gật đầu đáp lại.
Khẽ liếc mắt nhìn Hách Liên Phách Thiên một cái, Uất Tử Khiêm đứng dậy, phủi phủi đất cát trên vạt áo, cười nhìn Tiểu Khuynh hỏi:
“Ngươi đói bụng chưa Tiểu Khuynh? Ta đi chuẩn bị cho ngươi?”
Tiểu Khuynh khẽ gật đầu, nhàn nhạt trả lời:
“Ừm, ngươi giúp ta chuẩn bị chút điểm tâm mời vương gia!”
Gật đầu nhìn nàng, Uất Tử Khiêm xoay người rời đi. Trong viện chỉ còn lại hai người. Tiểu Khuynh không mở miệng, Hách Liên Phách Thiên cũng không lên tiếng. Không biết đã qua bao lâu, vẫn là Hách Liên Phách Thiên mở miệng, đánh vỡ trầm mặc giữa hai người:
“Chuyện đêm qua, ta phải cảm ơn ngươi!” Kì lạ là khi nói chuyện với nàng, gần đây hắn không còn sử dụng “bổn vương” nữa.
“Xem ra khí sắc của vương gia không tồi! Hạ thần vẫn là nghĩ tới vương gia sẽ không chịu nổi, vốn còn định tìm người đến thay vương gia giải độc đấy!” Nhìn ra vẻ mặt hắn vẫn còn hơi tái nhợt, chắc là do tác dụng của thuốc, Tiểu Khuynh vẫn là không nhịn được châm chọc.
“Dụng tâm của tiểu tướng quân, ta vẫn là không có phúc phận nhận lấy đi!” Hách Liên Phách Thiên cong môi cười lạnh, sắc mặt có điểm tái nhợt, trong mắt lại là tức giận. Cái người này vẫn là giữ ý định đem hắn đẩy vào vòng tay nữ nhân khác sao? Đáng giận!
“Vương gia dùng trà chứ?” Không nhìn đến ánh mắt như muốn giết người của hắn, Tiểu Khuynh thủng thỉnh cắp sách đi đến bàn đá ngồi xuống, nâng ấm trà trên bàn lên rót vào tách.
“Nếu tiểu tướng quân đã có lòng mời, bản vương không nhận quả thực là thất lễ!” Nói xong cũng đi đến ngồi xuống đối diện nàng. Trà uống được nửa tuần, Hách Liên Phách Thiên mới đem nghi vấn trong lòng hỏi ra:
“Ra tay với Minh Tuyết Liên, là ngươi?”
Nghe câu hỏi này, động tác rót trà của Tiểu Khuynh khựng lại vài giậy, nhưng nàng nhanh chóng khôi phục bình thản, trong miệng lại lẩm bẩm:
“Phải chăng ta đã chọc phải người không nên chọc rồi? Như thế nào liên tục có người đến chất vấn ta chuyện này nhỉ?”
Lời này nàng vốn là nói cho bản thân mình nghe, nhưng Hách Liên Phách Thiên nhĩ lực hơn người, tự nhiên là nghe không sót một chữ. Hắn thở dài, khẽ nói:
“Ta cũng không phải đang chất vấn ngươi...”
Hắn căn bản chỉ muốn hỏi, nàng làm thế là vì lý do gì?
Là vì hắn?
Hay là vì một lý do khác?
Tiểu Khuynh ngẩng đầu lên, cũng không biết có phải nàng nghe không rõ hắn nói gì hay không, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu hỏi:
“Vương gia đang nói gì vậy?”
Hách Liên Phách Thiên im lặng uống trà, hồi lâu sau mới mở miệng:
“Thành Tương Yên xem ra không ổn, vừa vặn thánh chỉ đã tới, chúng ta sẽ xuất phát sớm!”
Tiểu Khuynh gật đầu, cũng không có nói nhiều. Nàng chơi cũng chán rồi, sớm một chút quay trở lại xem xem đám Tiểu Tuyết thế nào. Có chút nhớ bọn họ rồi!
Buổi tối, lúc Tiểu Khuynh vừa định đi nghỉ, Ảnh Sát bỗng xuất hiện. Nàng cũng không có gì ngạc nhiên, cái tính thích xuất thần nhập hóa của Ảnh Sát, thời gian này nàng cũng lĩnh giáo đủ rồi. Mặc dù đã nhắc nhở hắn sau này đừng làm kiểu vậy nữa, ngộ nhỡ hù dọa mấy nhóc kia, nhưng cái tên này chính là một điển hình của đầu gỗ, hắn nghe tai phải thì ra tai trái, căn bản là không để lời của chủ tử là nàng đây vào đầu. Nghĩ lại nghĩ, rốt cuộc Tiểu Khuynh cũng thở dài cho qua. Quên đi, cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, hắn thích thế nào thì thế, chỉ cần không quá phận là được.
Ảnh Sát liếc nàng chỉ mặc một lớp trung y mỏng ngồi trên giường đọc sách, vẻ mặt không có mấy phần biểu cảm, chỉ hơi nghiêng đầu, mở miệng:
“Chu Tước báo lại, đã truy ra thế lực đứng sau lưng Minh Tuyết Liên, thỉnh chủ tử ra mệnh lệnh tiếp theo!”
Đang nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc sách, Tiểu Khuynh hơi quay đầu, cười nhạt hỏi:
“Ồ, là ai?”
Ảnh Sát cúi đầu không nhìn nàng, thanh âm vẫn lạnh như băng:
“Tây Vực, thiên hạ đệ nhất tà môn Huyết Vũ lâu. Minh Tuyết Liên thân là đệ tử chân truyền của Huyền tông, một trong bốn đại trưởng lão của Huyết Vũ lâu!”
“Thiên hạ đệ nhất tà môn? Huyền tông?” Hạ quyển sách trong tay xuống, nơi đáy mắt nàng xẹt qua một tia sáng lạnh. Nguyên lai là như vậy! Quả nhiên Minh Tuyết Liên có vốn để mà kiêu ngạo. Mặc dù nàng bước chân vào giang hồ chưa lâu, nhưng mọi thông tin về các tố chức trong thiên hạ nàng đều đã nắm đầy đủ. Thiên hạ đệ nhất tà môn Huyết Vũ lâu, thiên hạ đệ nhất tổ chức tình báo Lăng Nguyệt các, thiên hạ đệ nhất chính phái Từ Hành cung, là ba đại giáo phái trên giang hồ, người người nghe tên đều sợ mất mật. Tây Vực tà môn, thủ đoạn ác độc, giết người chỉ trong chớp mắt, là nỗi kinh sợ của toàn bộ giáo phái trên giang hồ, nghiễm nhiên đứng đầu trong ba đại giáo phái. Lâu chủ Huyết Vũ lâu là một người vô cùng thần bí, hầu như không bao giờ ra mặt, mọi việc trong lâu đều qua tay bốn vị trưởng lão mà thi hành. Bốn vị trưởng lão lần lượt là Thiên tông, Địa tông, Huyền tông, Hoàng tông, người người võ công cao cường xuất thần nhập hóa, vô cùng lợi hại. Mà Minh Tuyết Liên, Đại tiểu thư của một cái thành chủ nho nhỏ, cư nhiên lại là đệ tử của một trong bốn tông giả, sau lưng được thế lực vững chắc như vậy hậu thuẫn? Thật khó hiểu!
Trầm tư suy nghĩ một chút, Tiểu Khuynh thật lâu sau mới mở miệng:
“Kêu Chu Tước điều tra toàn bộ về Minh Tuyết Liên, xem nàng ta có thật sự là nhi nữ của thành chủ Tương Yên hay không! Ta cần tất cả tài liệu về nữ nhân này!”
Ảnh Sát cúi đầu đáp lời, nhanh chóng nhận mệnh chạy đi. Ngồi trong phòng hồi lâu, bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi tí tách. Tiểu Khuynh vén chăn ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, nhẹ tay đẩy cửa. Bên ngoài trời đổ mưa thật to, nước mưa rơi trên nền đất, phát ra thanh âm thật trầm hòa cùng tiếng ào ào như thác lũ. Đêm không trăng. Dường như đêm tối mù mịt đã bị nước mưa rửa trôi đi phần nào, lộ ra tấm màn đen trong vắt. Tiểu Khuynh ngồi bên cửa sổ, thân thể bất giác hướng ra phía sau, tựa lên thành cửa, đôi mắt mông lung dõi vào màn đêm. Nàng cứ ngồi như vậy thật lâu không nhúc nhích, cho đến khi mưa đã ngớt, rồi tạnh hẳn.
Nơi phía đông ánh lên ráng hồng rực rỡ, nàng đã ngồi như vậy nguyên cả một đêm. Cụp lại mi mắt mỏi mệt, Tiểu Khuynh đứng dậy, thân thủ thoáng cái lảo đảo ngã xuống. Nàng đầu choáng mắt hoa vốn đã muốn cùng mặt đất thân thiết, bên hông chợt được một lực đạo nhẹ nhàng nâng lên. Lắc lắc đầu, từng trận choáng váng dội đến, Tiểu Khuynh lảo đảo, trước khi ngất đi, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hách Liên Phách Thiên. Tiểu Khuynh nhắm mắt, thật sự không muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa.
“Hồi bẩm vương gia, Tiểu tướng quân chỉ là nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi thật tốt, lại uống thêm vài thang thuốc bổ nữa, không qua vài ngày sẽ khỏi!” Đứng ở trong sảnh, lão đại phu một hơi liến thoắng nói hết, sau đó cung kính cúi đầu xuống.
Nghe xong, Hách Liên Phách Thiên bí mật thở ra một hơi, phất phất tay cho người làm đưa lão đại phu xuống. Phân phó một nha hoàn đi sắc thuốc, hắn xoay người đi vào trong phòng. Vừa bước chân vào cửa, sắc mặt hắn đã tối sầm lại. Uất Tử Khiêm ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn Tiểu Khuynh đang ngủ, thỉnh thoảng mới đưa tay ra giúp nàng thay khăn, lại sờ sờ cái trán xem nhiệt độ. Tiểu Khuynh vẫn nằm ngủ trên giường, gương mặt đã có chút huyết sắc nhưng vẫn còn tái nhợt. Tâm tình Tam vương gia khi vừa nhìn thấy nàng liền thay đổi. Hắn còn nhớ rõ cảm giác khi ôm nàng lúc đó, toàn thân Tiểu Khuynh lạnh toát, gương mặt trắng bệch không có sức sống, thân thể mềm yếu ngã vào lòng hắn, tựa như búp bê bị rút đi sinh mạng. Lúc đó, hắn cảm thấy máu toàn thân dường như cũng bị hút sạch, chỉ có cảm giác tâm cùng trái tim thắt lại đau đớn, hắn không còn biết điều gì khác nữa, chỉ vội vàng ôm lấy nàng đặt lên giường, sau đó phóng vội ra ngoài. Đây là lần đầu tiên người khác nhìn thấy một biểu cảm khác trên gương mặt hắn. Cái loại đau đớn và sợ hãi ấy, thật sự rất khó để tưởng tượng có ngày Tam vương gia cũng hiện ra vẻ mặt như vậy.
Bước hai bước đến bên giường, Hách Liên Phách Thiên liếc mắt lạnh lùng nhìn Uất Tử Khiêm, mở miệng:
“Ngươi trước đi xem việc sắc thuốc thế nào đi, tiểu tướng quân có bản vương là được rồi!”
Uất Tử Khiêm mặt không đổi sắc nhìn lại hắn, bình tĩnh đáp:
“Thân là thị vệ thân cận của tướng quân, tiểu nhân phải có trách nhiệm chiếu cố chủ tử của mình thật tốt. Không dám phiền đến Vương gia hạ cố!”
Sắc mặt Hách Liên Phách Thiên đen thui. Hắn cố nén cảm xúc muốn giết người, mở miệng gằn giọng:
“Bổn vương cùng tiểu tướng quân có chuyện cần phải giải quyết, một thị vệ như ngươi tốt nhất là nên lui ra, không nên lại cản trở chủ tử nhà ngươi!”
Uất Tử Khiêm lặng lẽ siết chặt nắm đấm, đứng dậy, không nói không rằng đạp cửa đi ra ngoài. Hách Liên Phách Thiên im lặng dõi theo thân ảnh hắn cho đến lúc khuất bóng mới thu hồi tầm mắt, lạnh giọng nói với Hàn Mặc đang nấp ở góc tối;
“Đi điều tra người này!”
“Là!” Hàn Mặc vâng mệnh, nhanh chóng rời đi.
Hách Liên Phách Thiên bước tới bên cạnh giường, từ trên cao ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của người mà hắn ngày đêm tâm niệm. Gương mặt nàng trắng nõn, có chút không giống với làn da của một nam nhân, ngũ quan cân xứng tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch, sống mũi thẳng cao, mi mắt thật dài, tạo thành ám ảnh hơi mờ trên mặt nàng. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt khẽ đôi gò má, trong lòng Hách Liên Phách Thiên âm thầm cười khổ. Tiểu Khuynh ơi Tiểu Khuynh, ngươi thật sự đã khiến bản vương luân hãm quá sâu rồi!