Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 257




Chương 257

“Phản đối thưa quan tòa, luật sư Hà đưa ra dẫn chứng chỉ mang tính giả thuyết.”, luật sư Châu, luật sư biện hộ cho Halen đứng lên phản bác.

“Tôi phản đối lời của luật sư biện hộ, dựa theo kiến thức của pháp luật phổ thông, tôi đang đưa ra dẫn chứng đã được chứng minh dựa trên nền tảng chứng cứ hiện có. Đây là một giả thiết có căn cứ và vô cùng xác đáng.”

“Luật sư Hà, cô đang đứng ở cương vị một đại luật sư, đây cũng là một phiên tòa hình sự, cô lấy pháp luật phổ thông để nói là đã gây ra xung đột trong chức vị của cô và tính chất của phiên tòa.”

“Luật sư Châu, tôi không hề vượt khỏi phạm vi của mình, kiến thức pháp luật phổ thông được xây dựng trên thường thức của con người về một sự vật, sự việc. Nó là nền tảng để xây dựng nên pháp luật mang tính vĩ mô. Tôi lấy cái gốc để lý giải sự việc, điều đó hoàn toàn hợp lý!”

“Cộc!”, thẩm phán gõ búa xuống bàn: “Phản đối hữu hiệu, tôi yêu cầu luật sư Hà làm đúng tính chất của phiên tòa ngày hôm nay và không được dùng giả thiết mang tính dẫn dắt. Luật sư biện hộ có quyền phản bác!”

Ngọc Điềm hơi nhíu mày liễu, ngồi xuống vị trí của mình.

Tên luật sư Châu cười nhạt, anh ta đứng dậy cuối chào thẩm phán, rồi nhìn về phía Ngọc Điềm: “Nguyên cáo thứ hai, ông Cao Quốc Đông, đã bị bệnh gan khá nghiêm trọng, như vậy cũng có nghĩa là ông ta là một người nghiện rượu. Không thể loại trừ khả năng ông ta tự uống rượu và trượt chân té xuống lầu được. Cái chết của ông ta hoàn toàn không liên quan đến thân chủ của tôi.”

“Tôi phản đối, phản đối luật sư biện hộ đưa ra giả thiết không có căn cứ.”, Ngọc Điềm đứng phắt dậy, lớn tiếng nói.

“Phản đối vô hiệu, nguyên nhân lớn dẫn đến bệnh gan đó là nghiện rượu. Lập luận này được chấp nhận.”, thẩm phán lại một lần nữa bác bỏ ý kiến của Ngọc Điềm.

Cô siết chặt nắm tay, ngồi xuống ghế, trợ lí bên cạnh, ghé nhẹ qua người cô, nói nhỏ: “Có phải ảo giác của em hay không, phiên tòa hôm nay quá kỳ lạ rồi!”

“Dù có kỳ lạ đến đâu thì cũng phải thắng!”, Ngọc Điềm đứng dậy: “Tôi xin phép mời nhân chứng thứ nhất.”

“Cho mời nhân chứng thứ nhất.”, phó chánh án đứng dậy gọi người.

Nhân chứng đầu tiên là một nhân viên bình thường ở tòa soạn HE. Sau khi tuyên thệ, anh ta ngồi xuống ghế.

Ngọc Điềm gật đầu chào rồi hỏi: “Chào anh, theo như lời khai lúc ở hiện trường điều tra, anh nói rằng mình từng thấy một người lạ chạy ra ngoài bằng lối thoát hiểm phải không?”

“Không.”

“Nhân chứng, đây là trên tòa án, mong anh suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời và phải nói sự thật, nếu nói dối sẽ bị phạt rất nặng. Tội cảng trở thi hành pháp luật phải ngồi tù đấy!”

“Phản đối thưa quan tòa, luật sư đang uy hiếm nhân chứng, bóp méo lời khai.”

“Phản đối hữu hiệu, yêu cầu luật sư Hà dùng lời lẽ có chừng mực.”

Ngọc Điềm gật đầu, hỏi lại: “Vậy ngày hôm đó, trong lúc xảy ra vụ án, anh đứng ở sau cửa thoát hiểm lén hút thuốc, sau đó có phải anh đã thấy một người mặt áo đen chạy ra từ cửa thoát hiểm rồi đu dây thoát khỏi toà nhà không?”

“Luật sư Hà, đúng là tôi có lén hút thuốc nhưng lúc đó tôi không thấy ai ra vào cửa thoát hiểm hết.”