Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 229




Chương 229

Ánh mắt mong lung bị thù hận che mờ của cô bé hơi có chút tiêu cự, em ấy nhìn Ngọc Điềm, nghi ngờ hỏi: “Thật không? Chị sẽ giúp em thật à? Ở đây không có ai muốn giúp em hết, người muốn giúp em đều ra đi hết rồi!”, giọng nói non nớt của một cô bé chỉ vừa mới thành niên mang theo sự mất mác và tuyệt vọng tột cùng, từng lời dội vào lòng Ngọc Điềm khiến cô càng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Cô chắc nịch nói: “Là thật, chị sẽ giúp em, nhưng trước tiên em phải đi xuống đây trước đã. Em phải nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì thì chị mới giúp em được chứ.”

Cô bé như đi mãi trong đường hầm cuối cùng nhìn thấy được tia sáng hy vọng, nó xoay người lại nhấc một chân vào bên trong.

Lạc Tư và Ngọc Điềm lúc này mới thở phào được một giây thì “Sẹc… Phập!”, một viên đạn từ đâu bay thẳng đến cấm vào người của Nhiễm Ni. Một đóa hoa máu bắn ra, cô bé “A!” lên một tiếng rồi té ra phía sau, cả thân thể trượt xuống khỏi lang cang.

Ngọc Điềm dùng hết sức bình sinh chạy lại, muốn chụp lấy tay con bé nhưng đến một góc áo cô cũng không nắm được. Cô trơ mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé đó rơi từ trên cao xuống.

Khóe mắt cô chợt cay xè, cô siết chặt bàn tay đang đưa ra ngoài hư không. Cô cứ tưởng vài giây nữa thôi một sinh mạng cứ thế mất đi trước mặt cô mà cô không làm gì được.

“Đùng!”, tiếng động rất lớn làm cô giật mình, cô thấy bên dưới là một tấm lưới phản lực cực lớn, Nhiễm Ni được nhân viên cứu hộ đỡ lấy đặt lên cán cứu thương.

“Ôi! May thật! Làm tôi hú hồn chim én!”, Lạc Tư vuốt vuốt ngực cảm khái.

Cô nhìn anh vài giây, khó khăn tìm lại giọng nói của mình sau cú sốc: “Là anh làm sao?”

“À, cô hỏi đội cứu hộ sao? Cái này…”, chưa đợi anh nói xong thì một cú đấm vào ngực khiến anh choáng váng, anh ôm ngực, gương mặt nhăn nhó nhìn người vừa mới động thủ, giọng nói đầy oan ức: “Nè! Cô làm cái gì đó, sao khi không lại đánh tôi vậy? Aaa… còn đánh mạnh như vậy nữa, định mưu…”

Ngọc Điềm chợt ôm lấy người anh, cô gục mặt lên vai anh, giọng nói gần như là thỏ thẻ: “Cái tên chết bằm này! Sao lại không nói sớm chứ! Làm tôi sợ muốn chết!”, hai tay anh lúng túng giơ ở không trung không biết nên làm gì, chợt trên vai áo truyền đến cảm giác ẩm nóng khiến anh bất ngờ, anh cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại của cô, cô ấy khóc sao?

Anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, lúc này anh không biết nên nói gì, thật sự đây là lần đầu anh thấy con gái khóc đấy! Còn khóc trong lòng mình nữa chứ!

Trong ngực lại truyền đến âm thanh trầm ấm của cô: “Thật may là có anh.”

Anh giữ nguyên tư thế đó khoảng năm phút thì anh bị cô đẩy ra, cô cũng trở về bộ dạng như thường ngày. Không phải thấy vai áo mình bị ướt thì chắc anh sẽ nghĩ chuyện cô vừa khóc là ảo giác mất.

“Đi xuống xem tình hình con bé đi!”, cô bỏ lại một câu rồi đi vào thang máy, anh thấy vậy cũng đi theo.

Sau hơn một tiếng, cửa phòng cấp cứu được đẩy ra, bác sĩ cho biết nạn nhân bị một viên đạn bắn trúng vai trái, may là không trúng tim nên lấy đạn ra rồi băng bó là được, không có gì nghiêm trọng.

Ngọc Điềm đứng ngoài phòng hồi sức nhìn Nhiễm Ni đang nằm đó đợi hết thuốc mê. Cô nghi hoặc đi lên lại sân thượng. Lúc đó tình hình hỗn loạn nên cô không biết có người bắn tỉa ẩn nắp, cũng không biết cô bé bị trúng đạn nên mới ngã xuống dưới.

Cô đứng giữa sân thượng nhìn quanh, xung quanh đó chỉ có hai ba vị trí thích hợp để bắn tỉa. Nhưng đây là tầng 31, bắn tỉa ở độ cao này mà có thể bắn trúng thì chắc chắn là sát thủ cấp cao rồi. Thuê được cả sát thủ cấp cao thì chắc phải là người có tiền có quyền mới được.

“Benter!”, một cái tên thích hợp nhất mà cô nghĩ đến lúc này. Mọi chuyện bắt đầu trở nên rắc rối rồi. Cô không thể nào chỉ đứng nhìn như không biết gì được.