Chương 218
Nếu mọi chuyện diễn ra bình thường thì chắc chẳng có gì liên quan đến Sunset. Nhưng điều bất ngờ là ảnh hậu đạt giải Kim Mai năm nay lại quảng bá cho Sunset, không những vậy còn ngỏ ý muốn làm đại diện độc quyền cho Sunset tại nước A.
Jolie cầm tờ báo hí ha hí hửng chạy vào phòng làm việc khoe với Mộc Tâm: “Sếp ơi! Sếp ơi! Nổ rồi! Nổ rồi!”
Cô đang cúi đầu xem văn kiện, nghe Jolie nói thì ngước đầu lên nhìn, cô đã quen với cách nói chuyện của Jolie dạo gần đây. Từ khi Jolie đến nước A làm việc với cô, đã bắt đầu học ngôn ngữ của nước A, nhưng đôi khi dùng từ… lạ lắm.
Mộc Tâm chống cằm chờ nghe Jolie kể tiếp, cô ấy chìa cuốn tạp chí giải trí ra cho cô xem, kích động nói: “Nổ rồi! Sunset của chúng ta nổ rồi!”
“Nổi rồi, không phải nổ rồi.”, cô rất kiên nhẫn giúp cô ấy sửa lỗi.
“Dạ, nổi rồi. Sếp xem đi!”
Mộc Tâm bình tĩnh cầm quyển tạp chí xem, đôi đồng tử màu hổ phách vì bất ngờ mà hơi co lại. Trên quyển tạp chí là một cô gái trẻ, rất xinh đẹp, cô ấy mặc một bộ áo dài dạ hội đã được cách tân. Trên nền vải màu đen có thêu chỉ sợi titan, dưới ánh đèn flash tà áo ánh lên một màu cầu vòng cực kỳ đẹp mắt. Trên cổ, tay, bàn tay và hai tai… cô ấy đang đeo bộ trang sức đặc chế của Sunset.
Cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra bộ trang sức đó rồi. Đó là bộ trang sức được làm từ nguyên khối ngọc Đế vương lục mà mấy hôm trước cô mới giao cho Mạc Chí Thiên.
Bộ trang sức đó có năm món, gồm có nhẫn, vòng tay, vòng cổ, khuyên tai và khuy măng sét. Kiểu dáng được lên ý tưởng từ thiên nga đen, trong ngọc có ánh sáng màu hồng nhạt, lỗi trong cùng của viên ngọc khi được bổ ra lại có ánh lam, cho nên cô đã dùng phần lỗi đó làm một cặp khuy măng set của nam.
Đúng là lần này được một phen quảng bá miễn phí rồi! Chắc phải cảm ơn tên họ Mạc kia một chút nhỉ? À mà thôi! Có lẽ anh ta còn phải cảm ơn ngược lại mình ấy chứ! Có cô bạn gái làm ảnh hậu cơ đấy! Không tồi nha!
Jolie vui mừng nói lại tình hình hiện nay: “Sếp không biết đâu, từ sáng đến giờ điện thoại đặt hàng kêu liên tục luôn! Đơn đặt chế tác riêng cũng đã xếp đến tận nửa năm sau rồi ấy!”
“Cốc Cốc!”, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thư Ý – Nhân tài mà cô điều từ bên P&T qua để đảm nhận chức giám đốc Marketing. Cô ấy cầm một tập tài liệu đi lại đặt lên bàn Mộc Tâm, liếc thấy Jolie đang cầm quyển tạp chí, cô liền nói: “Sếp, chắc cô đã biết tình hình hiện nay của Sunset rồi! Tôi có một đề nghị, không biết cô có muốn nghe không?”
Từ khi Thư Ý đến đây thì lượng công việc của cô đã giảm bớt đi được rất nhiều nhưng cô Thư Ý này làm việc có hơi cứng nhắc, ít khi đưa ra ý kiến. Cho nên lần đề xuất này có hơi khiến Mộc Tâm hứng thú, cô tỏ ra thoải mái, nói: “Tôi đang nghe đây.”
Thư Ý nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ rằng chúng ta nên ngừng nhận đơn hàng.”
“Sao lại ngừng nhận đơn chứ?”, Jolie hơi bất ngờ, có tiền đưa đến sao lại đẩy đi làm gì?
Mộc Tâm suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ý cô là muốn giới hạn số lượng sản phẩm?”
Thư Ý gật đầu: “Đúng vậy, sản phẩm số lượng lớn sẽ làm giảm giá trị của Sunset. Giới hạn số lượng là cách nâng cao vị thế của chúng ta, nhằm đưa Sunset vào con đường trang sức cao cấp.”
“Nhưng thị trường người dân rất lớn mà, chẳng lẽ chúng ta chỉ nhắm đến giới nhà giàu thôi sao?”, Jolie nghe vậy cũng tham gia thảo luận.
“Không, chúng ta có dòng sản phẩm làm sẵn giới hạn 1000 chiếc, giá từ vài triệu cho đến vài chục triệu, một người làm công bình thường vẫn mua được. Còn các sản phẩm thủ công thì chỉ giới hạn 50 chiếc mỗi mẫu. Các sản phẩm đặt riêng thì số lượng tùy theo yêu cầu người đặt.”