Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 208




Chương 208

Liễu Thu cười ngọt ngào, chào hỏi: “Bác gái, con tên Liễu Thu, bác gọi con là Thu Thu cũng được ạ. Hôm nay con vừa đi công tác về nên đến gửi ít quà ạ!”

Đã giờ này rồi mà con gái nhà người ta còn đến tận nhà để đưa quà, có điều gì mờ ám rồi đây!

Nghĩ rồi mẹ Mộc, dắt tay cô lại bàn ăn. Liễu Thu chào hỏi ba Mộc xong thì ngồi vào bàn. Cô vừa đưa mắt nhìn lên thì thấy Mộc Tâm cầm mấy ly rượu rỗng đi ra từ trong bếp đi ra.

Trong lòng cô nhất thời cảm thấy nguy hiểm trùng trùng. Sao cô ta cũng ở đây vậy? Cô ta vậy mà đến trước mình một bước để gặp mặt ba mẹ Kiến Vĩ luôn rồi! Đây là tình địch cấp địa ngục nha! Hừm… phải cảnh giác hơn mới được.

Mộc Tâm thấy Liễu Thu đến thì cũng hơi bất ngờ, nhưng không nghĩ gì nhiều, cô đặt mấy ly rượu lên bàn rồi vào trong lấy thêm một ly nữa đem ra. Liễu Thu thấy cô đi lại rất tự nhiên lại quen thuộc trong nhà này như vậy thì càng có cảm giác nguy cơ.

Lúc trên bàn ăn, mọi người rất vui vẻ trò chuyện với nhau, bầu không khí cũng rất ấm cúng. Mộc Tâm gấp miếng cần tây xào thịt bò cho Kiến Vĩ, đũa còn chưa chạm tới chén của cậu thì Liễu Thu lên tiếng chặn lại: “Chị, Kiến Vĩ không ăn được cần tây đâu ạ.”, cô thầm tự hào trong lòng, cái này là do nhiều lần rủ cậu ấy đi ăn nên cô để ý mà biết được đấy! Tình địch còn không biết được nữa là, ván này tỉ số một đều nha.

Câu nói của cô làm ba mẹ Mộc mỉm cười nhìn nhau rồi cúi đầu ăn cơm, giới trẻ bây giờ thiệt là…

Mộc Tâm làm bộ lắc lắc đầu, để cần tây vào chén của mình, cười nói bằng giọng điệu hơi chọc ghẹo: “Chặc chặc! Con trai lớn rồi… khó giữ!”

Mẹ Mộc lên tiếng phá vỡ không khí lạ lùng này, bà gắp miếng sườn cho Liễu Thu rồi nói với Kiến Vĩ: “Cái thằng nhóc này, sao chỉ lo ăn không vậy? Lâu lâu chị hai con mới về nhà ăn cơm, lột tôm cho chị con đi!”

“Chị… Chị hai ạ?”, Liễu Thu không biết biểu cảm của cô lúc đó như thế nào, chắc là cô đã trợn mắt, há miệng to đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà mất.

Mẹ Mộc gắp thêm vài miếng rau vào chén cô, cười nói: “Hửm? Con không biết hả? Mộc Tâm là chị ruột của Kiến Vĩ đấy”, bà ngừng một chút rồi nói tiếp, “Haiz, nó bận bịu nhiều việc, ít khi về nhà lắm. Cô ở nhà buồn biết bao! Thu Thu, nếu con có rảnh thì đến đây chơi với cô nha?”

Liễu Thu cười cười đáp “Dạ” một tiếng rồi âm thầm đánh vào đầu chính mình: “Cái đứa ngu này! Mày đã dùng thái độ gì với chị hai của crush mấy bửa nay vậy nè! Không được rồi… phải tích cực ghi điểm lại thôi!”

Lên kế hoạch xong, Liễu Thu liền gắp một miếng cá, nhìn vài cái, thấy không có xương thì mới đặt vào chén Mộc Tâm, cười nói: “Hihi, chị ăn nhiều vào đi ạ, chị bận rộn như vậy cần bồi bổ nhiều hơn.”

Mộc Tâm nhin cười, nói tiếng cảm ơn rồi cúi đầu ăn cơm. Cô bé này sao lại đáng yêu vậy chứ! Hời cho thằng em ất ơ cảu mình quá rồi!

Sau khi ăn cơm xong, vì mẹ Mộc rất thích tính cách hoạt bát của Liễu Thu nên giữ cô lại ngồi chơi một chút rồi hẵn về.

Ba người phụ nữ trong nhà xúm lại một gốc sofa nói chuyện đến quên trời đất, để hai người đàn ông một lớn một nhỏ ngồi xem tivi.

Gần 10 giờ, ba Mộc mới lên tiếng nhắc nhở ba người họ. Lúc này cả ba đành lưu luyến kết thúc cuộc trò chuyện mãi vẫn chưa có hồi kết của mình.

Mộc Tâm láy xe về nhà, mẹ Mộc bảo Kiến Vĩ đưa Liễu Thu về, vì con gái đi ngoài đường lúc khuya không an toàn.

Bà Mộc đứng ở cổng nhìn Kiến Vĩ mở cửa xe cho Liễu Thu thì cảm khái: “Chà, nếu tôi có đứa con dâu dễ thương như vậy thì chắc nằm ngủ cũng cười đến tỉnh mất!”