Chương 207
Vậy mà lại bị anh đùa bỡn nữa rồi, cô híp mắt ghi thù, lúc tụt khỏi người anh thì cố ý vặn vẹo mông vài cái, thành công khiến cả người anh cứng đờ. Sau đó cô cầm túi xách vọt lẹ ra cửa, còn không quên hôn gió một cái trước khi rời đi.
Lâm Đình Phong cắn răng nhìn tấm ảnh của ai kia trên bàn, không chịu đựng được cơn lửa nóng mà tiểu hồ ly đốt lên. Đành bất lực đi vào phòng nghỉ, tắm nước lạnh.
Đúng là đàn ông không nên trêu chọc người phụ nữ của mình! Phạt thì không nở mà chịu đựng thì không kham mà!
…
Trong ngôi nhà màu trắng ngà được bao quanh bởi những khóm hoa tường vi đỏ, bầu không khí rất hòa thuận và ấm áp. Mộc Tâm cùng mẹ Mộc dọn thức ăn ra bàn. Ba Mộc thấy con gái rượu về nhà ăn cơm thì chạy xuống hầm rượu nhỏ lấy vài chai rượu nho lên. Thằng em Kiến Vĩ thì nhàn hạ ngồi trên bàn ăn đợi cơm.
Mộc Tâm vừa đặt đĩa tôm hấp bia và đĩa sườn xào cay xuống là cái tay trắng trắng mềm mềm của cậu duỗi lại.
“Chát!”, cô đánh lên tay cậu một cái thật kêu, mở to mắt trừng cậu, nói: “Lớn chồng ngồng cái đầu rồi mà còn cái tánh ăn vụn nữa! Đi phụ mẹ bê nồi canh ra, nhanh lên!”
“Ò”, cậu không tình nguyện đứng dậy khỏi ghế, chề mỏ, nhỏ giọng lầm bầm: “Chị ấy dữ còn hơn lúc ở công ty nữa! Chắc mình phải chăm sóc chị ấy tới già rồi, vì sẽ không ai hốt chị ấy!”
“Nè! Chị mày nghe thấy đó nhé!”
“Kính coong!”, chuông cửa chợt vang lên.
Mẹ Mộc bê đĩa rau xào ra, đặt lên bàn: “Giờ này mà ai còn ghé nhà nhỉ?”
Mộc Tâm liếc nhìn thằng em trai, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định với đĩa sườn xào cay, cô kêu một tiếng làm cậu giật mình rụt tay lại: “Kiến Vĩ! Đi mở cửa kìa!”
“Dạ~”, cậu lon ton đi ra mở cửa.
“Xoạc!”, cậu mở cửa ra, nhìn cô gái đang tươi cười trước mặt, cậu hơi bất người, nhưng rất nhanh liền mỉm cười hỏi: “Liễu Thu, sao cô lại đến đây vậy?”
Liễu Thu giơ túi quà lên trước mặt anh: “Tôi vừa đi công tác về, tiện đường nên ghé qua tặng quà cho anh này!”
Kiến Vĩ chớp chớp mắt nhìn cô, tiện đường? Mình nhớ là nhà mình ngược hướng với sân bay mà nhỉ?
“Kiến Vĩ, ai tới vậy con?”, mẹ Mộc dọn cơm lên xong xuôi, thấy cậu đi ra ngoài lâu nên hỏi.
“Dạ, bạn con tới thăm ạ!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Vậy hỏi bạn con ăn tối chưa, nếu chưa thì gọi vào nhà ăn cùng chúng ta luôn!”, mẹ Mộc ít khi thấy bạn con trai mình ghé nhà, hôm nay cũng nấu nhiều đồ ăn như vậy, gọi bạn nó vào ăn chung luôn cho vui.
Kiến Vĩ nghe vậy thì quay qua định hỏi Liễu Thu, chưa kịp mở miệng thì cô đã tỏ ra đáng thương nói: “Tôi vừa xuống máy bay là đến đây liền nên chưa kịp ăn gì hết đó!”, vừa nói cô vừa xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình để chứng tỏ bản thân đói đến sắp xĩu rồi.
Hành động đáng yêu của cô khiến cậu cười khẽ một tiếng, đứng mép sang một bên mời cô vào nhà. Cậu lấy dép trong tủ ra cho cô thay vào rồi đặt giày của cô lên kệ.
Liễu Thu thấy anh cúi người chu đáo mang dép vào cho mình thì hơi đỏ mặt. Cô cầm túi quà lớn lớn nhỏ nhỏ đi nhẹ vào trong từng bước một, cặp mắt nhìn tới nhìn lui quan sát căn nhà. Kiến Vĩ thấy vậy xách mấy túi đồ giúp cô rồi dẫn cô đi vào phòng ăn.
Mẹ Mộc nhiệt tình đi lại chào đón: “Ầy! Bạn của Kiến Vĩ đây sao? Con bé xinh ghê!”