Xuyên Qua Thế Giới Nữ Tôn Làm Giàu Sủng Phu Lang

Chương 5: Phu lang của ta




Trên đường về nhà , đi ngang qua ruộng , rất nhiều người tập trung lại nhìn cô, nói đúng hơn là nhìn con lợn phía sau cô


Kéo con lợn đi về thẳng phía trước, nhìn thấy người mình cần tìm, cô nhếch môi cười


Bá Hoa và đồng bọn của ả đang ngồi với nhau, đều là những người ban sáng cô gặp, đến gần nghe bọn ả đang bàn về nam nhi nhà ai mông to , ai dâm đãng kèm theo vẻ mặt nham nhỡ


Khi thấy cô đi đến bọn ả nhìn nhau cười trào phúng, nhưng khi nhìn cô đang kéo một con lợ đầy máu phía sau, cùng với dáng vẻ âm trầm đi về phía này, thì nụ cười của bọn ả tắt hẳn


- A Linh à con lợn rừng to quá nhỉ, bán chắc được nhiều tiền lắm, nhiêu đó là đủ tiền cưới phu lang rồi


- Ngươi quên rồi à , nó đã mua một nô lệ về làm phu lang nhà mình đó, ha ha


Sau khi nói xong mọi người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, có kẻ thông cảm nhưng đa phần đều là châm chọc


Ngày hôm qua trên xe cô ôm Mục Liên về đã k phải là chuyện bí mật, tiếng xầm xì xung quanh vang lên


- A hôm qua ta thấy nó ôm một tên trên xe bò, cứ tưởng là ai thì ra là một tên nô lệ


- Sao lại đem nô lệ cưới làm phu lang, điên rồi à


- Đúng vậy


Âm thanh xì xào phát ra khắp nơi, cô k nói gì, đặt con lợn xuống đất , bước về phía đám người Bá Hoa


" Bốp ..."
Cô vung nắm đấm lên mặt ả làm ả ngã xuống đất


Hành động của cô quá nhanh khi mọi người giật mình lại thì đã nghe tiếng la như chọc tiết của ả


- aaaaaa giết người, có ai không nó giết người


Ả ta vừa la một tay bụm lấy miệng đang chảy máu của mình vừa lết đi


Cô không quan tâm túm lấy những người đồng bọn của ả đè xuống đánh


Những cú đánh giáng xuống người bọn ả là những bực tức mà cô muốn xả đi


Phu lang của cô k phải để cho những kẻ miệng thúi như thế này được phép nhắc đến


Mọi người chỉ dám đứng xung quanh hô can nhưng k ai dám tiến lại gần , cô quá hung hãn, tuy lúc trước mọi người k quan tâm cô là xuất phát từ tính tình thay đổi, nhưng hôm nay họ chân chính là sợ cô


Cảm thấy đánh thỏa mãn , cô đứng dậy, nhìn bốn phía, mọi người k một ai dám nhìn thẳng cô, có một ít nam nhi vì thấy cảnh quá đáng sợ mà bật khóc lại không dám ra tiếng


Cô xách Bá Hoa lên ả ta mềm oặt, cô biết lực đạo của mình , chỉ đánh bọn ả đau thôi chứ k phế hay chết được


- Hắn là ta mua về , nhưng hiện tại hắn k phải là nô lệ, hắn là Phu lang của ta , từ nay ta k muốn nghe bất kỳ ai nói xấu hắn , nếu k


Cô vứt Bá Hoa lần nữa xuống đất, ả la lên lần này chân chính bất tỉnh


Mọi người vạt ra nhường đường cho cô đi, đang chuẩn bị kéo con lợn về nhà thì nghe tiếng kêu


- Thê chủ!


Cô nhìn lên , Mục Liên hắn đứng đó, mặc bộ quần áo cũ màu xanh lam, do chạy quá nhanh trên quần áo có chút dơ ,cả người chật vật trên trán đổ nhiều mồ hôi, cô chạy đến bên hắn chậm rãi ôm hắn vào lòng, vuốt ve lưng cho hắn thở đều


- Sao chàng lại ra đây, ta sắp về đến nhà rồi , chàng đã ăn gì chưa, có mệt hay khó chịu chút nào không ?


- Ta không sao, ta nghe nói Thê chủ đánh nhau với người khác , nên ta lo lắng chạy ra xem


Sáng nay hắn dậy thì thấy trên giường k có ai, lúc đó mới nhớ hôm qua Thê chủ có nói hôm nay sẽ lên núi đốn củi, xuống giường vào nhà bếp thấy củi đã tắt nhưng trong lò vẫn ấm


Múc phần cháo ra bát ăn, uống hết thuốc trong ấm, rửa sạch chén bát, quét dọn lại nhà cửa, trời cũng đã trưa hắn chuẩn bị nấu cơm để chờ cô về


Đang vào lại bếp thì nghe tiếng đập cửa, hắn đi ra nhìn xem , vì k quen biết ai phần lại sợ hãi chỉ dám đứng từ xa nhìn


Người đến gõ cửa là một thúc khoảng bốn mươi tuổi, khi thấy hắn đi ra người kia gọi với giọng gấp gáp


- Ngươi là người hôm qua A Linh đem về đúng k, ngươi mau chạy ra ruộng can ngăn A Linh lại, nó sắp đánh chết người rồi


"Cô đánh nhau "
Vừa nghe người đó nói vậy hắn liền lao ra khỏi nhà, chạy theo ra ruộng, vì chưa từng chạy nhanh kèm thêm cơ thể hắn vẫn chưa khỏi, trên đường bị vấp té vài lần


Đến nơi thấy đám đông rất nhiều người, hắn hơi hoảng sợ nhìn xung quanh tìm cô,nhìn thấy cô đang đánh một người nằm trên đất, hắn lại cảm thấy yên tâm vì cô không sao cả


Sau đó hắn nghe cô bảo mọi người hắn là phu lang của cô, bảo họ không được nói xấu cô, hắn cảm thấy mình thật hạnh phúc, niềm hạnh phúc đầu tiên hắn cảm nhận được từ bé cho đến bây giờ


Sau này nếu cô k chê hắn, hắn muốn sẽ ở mãi bên cô


Nhìn người đi đến ôm mình vào lòng, lo lắng cho mình, hắn cười, nụ cười chân thành nhiều năm qua


Lan Linh nhìn hắn cười, cười đến đẹp đẽ , cô cảm thấy từng tế bào mình đang rung lên vì hạnh phúc


Nhiều năm sau này, khi nhớ lại khoảnh khắc này, cảm giác của cô vẫn như ban đầu


- Thê chủ , chúng ta về nhà thôi
Hắn cười nói với cô.


- Được !


Đi đến vác sọt lên vai, hắn tiến đến giành lấy nhưng cô không cho, đối với cô nhiêu đây không là gì nhưng với hắn thì rất nặng


Phu lang của cô là để sủng, sau làm việc nặng được chứ