Xuyên Qua Thế Giới Nữ Tôn Làm Giàu Sủng Phu Lang

Chương 29




Lan Linh cảm thấy mắt của đám người ở đây mù hết rồi


Cái cảm nhận nhan sắc này đúng là, nếu cô có khả năng cô sẽ bỏ tiền cho mọi người đi khám hoặc là thay luôn nó càng tốt


Nhìn người con trai trước mặt mình, khuôn mặt hắn ta trét bao nhiêu tầng phấn vậy chứ, còn má hồng son môi nữa chứ, kìa kìa trên trán còn có nốt chu sa nữa chứ


Quay người lại nhìn thật kỹ phu lang mình, may quá cuối cùng đã có thể rửa mắt rồi


- Đền bù, vậy Trần thúc muốn đền cho ta bao nhiêu?


- Sao lại nói tiền bạc chứ, thúc muốn đề bù cho con, tuy Yên nhi không thể gả cho con, nhưng hôm nay ta muốn đem An nhi đến đây, ta cũng muốn thực hiện lời hứa của ta với cha con...híc


- Gả cho ta, vậy ông muốn con mình làm thiếp của ta ?


Trần Lương giật mình, ý ông không phải thế, sao con ông có thể là thiếp hầu hạ một tiện nô được


- A Linh ta và cha cháu đã có hứa hôn cho cháu, nếu tính ra thì con trai của ta phải là chính thất, có làm thiếp cũng là tiện nô kia


- Câm miệng, ai cho phép ông nói phu lang ta như vậy


Cắt ngang lời người đang lải nhải, cô chỉ muốn đùa vui với bọn họ rồi đuổi đi, nhưng hiện tại cô chỉ muốn đấm chết bọn chúng


- Linh tỷ người đừng giận, cha ta chỉ vì muốn thực hiện lời hứa mà nôn nóng nên lỡ lời, tỷ đừng trách


- Ồ vậy ngươi muốn làm thiếp của ta ?


- Hôn sự là do cha mẹ làm chủ, huống chi đây là nhà ta có lỗi với tỷ nên ta đồng ý .


- An nhi sao con lại !


- Cha , An nhi một lời đã định !


Hừ là thiếp thì sao chứ, hắn ta đẹp như vậy sao này không lẽ không thể đá tên tiện nô đó sao, có người phụ nữ nào có thể từ chối một người nam nhân vừa xinh đẹp lại còn hiểu chuyện nhân hậu vậy chứ


Nhìn cả hai kẻ tung người hứng, cô chỉ muốn buồn nôn


- Haiz nhưng ta phải hỏi ý của phu lang ta có cho phép không cái đã, A Liên chàng nói xem


Nhìn thê chủ nháy mắt ra hiệu với mình, hắn tiến lên


Mục Liên cảm thấy mình phải làm vì đó, nếu không thê chủ của mình sẽ bị người khác giành mất


- Ta không cho phép !


- Mày là cái thá gì ?


Trần Lương nhào lên , Lan Linh nhanh chóng kéo phu lang mình ra phía sau, lạnh mặt nhìn ông ta


Trần Lương hoảng sợ, da đầu ông tê rần, chân run rẩy


- Ta....ta chỉ muốn nói sau cháu có thể để phu lang mình làm vậy được, cháu muốn cưới thì sao nó có thể ngăn


- Sao lại không thể, nhà ta ,ta làm chủ


Mục Liên lần nữa lên tiếng, lần này Trần An là người ra mặc


- Sao huynh có thể như vậy, thê chủ là trời của chúng ta,lời của thê chủ là lệnh, sao huynh lại không nghe lời của thê chủ


Mục Liên tức giận, sao thê chủ của mình lại là thê chủ trong miệng của hắn ta rồi


- Nhưng mà nhà ta phu lang ta làm chủ, tiền cũng là chàng ấy giữ, mà bây giờ chàng ấy không cho phép ta lấy ngươi nếu ta không nghe lời chàng ấy sẽ đuổi ta ra khỏi nhà, vậy ta sẽ thành kẻ tay trắng, như vậy ngươi vẫn muốn gả chứ


- Ta...ta


Đùa sao Trần An hắn vì thấy cô giàu có nên mới một hai muốn gả qua, nếu như cô làm chính phu của người nghèo khổ, vậy còn không bằng ca của hắn làm thiếp mà được sung sướng sao


- A Linh sao có thể vậy được, cháu đùa sao


- Thê chủ không nói đùa, nếu ngươi không tin thì nhìn xem


Mục Liên đưa giỏ nhỏ mà hắn dùng để đựng tiền cho ông ta xem


- Ngươi coi đi, tiền đều là ta giữ ,nếu ngươi còn muốn thì hỏi nàng ấy xem


Nhìn phu lang mình chơi vui vẻ , cô cũng cực kỳ phối hợp


Đem túi tiền chỉ có vài đồng lẻ của mình ra, mọi người ngạc nhiên


" Thì ra A Linh là kẻ sợ phu "


" Nhà A Linh phu lang cô làm chủ"


Trong số người có mặt ở đây, phụ nữ thì ra vẻ coi thường còn các nam nhân thì ghen tị


Thử hỏi trên đời này mấy ai có phước phần như Mục Liên chứ


Trần An đỏ mắt, hắn cũng muốn được như vậy, chỉ cần ,chỉ cần hắn gả được cho cô thì mọi thứ sau này đều sẽ thuộc về hắn


- A Linh à hay là ta tính thế này, cháu có thể cưới An nhi về rồi xưng làm bình phu,như vậy là đều ổn thỏa cả


-Bình phu ?


- Linh tỷ , tỷ thấy được sao ?


Trần An cười lên e lệ, vừa định tiến lên nắm lấy tay cô


Lan Linh lùi về sau hai bước, ôm phu lang của mình tiến lên, mặt lạnh nhìn họ


- Ngươi xứng sao, ngươi muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, vóc dáng không có vóc dáng, đầu óc ta cá là cũng không thông minh, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, mọi thứ đều không bằng một góc của chàng ấy , vậy mà dám mơ tưởng đứng ngang hàng với chàng, nhìn lại ngươi xem, hay là ngươi muốn gả đi đến điên rồi


- Ngươi...


Trần An muốn ngất rồi, làm sao có thể như vậy được, làm sao cô ta dám sỉ nhục hắn trước mặt nhiều người vậy, sau này hắn làm sao gả ra ngoài được nữa


Nhìn mọi người cười nhạo, hắn ta hiện tại chỉ muốn chạy về , nhưng vì muốn lấy lại thể diện, hắn ta cố rơi nước mắt, thân thể yểu điệu lung lay như sắp ngã, vừa định lên tiếng thì đã bị cha hắn ta phá hỏng


- Mày sao mày dám nói như vậy, sao mày dám đem con tao so sánh với thứ tiện nô thấp hèn đê tiện đó !


" Chát "


Lan Linh dùng hết sức đánh vào mặt bà ta, khiến nó lệt sang bênh


- Con mẹ nó , ta đã nói rồi, ai cho phép ông xúc phạm phu lang của ta !


Hành động cô quá nhanh, khi phát hiện ra thì đau đớn đã lan từ trên mặt đến khắp thân thể


" Chát "


Một bên nữa bị đánh


- Cái tát này là để trả cho cha ta!


" Chát "


- Cái này là để trả cho sự sỉ nhục mà A Linh đã chịu!


Khi dừng lại, khuôn mặt của Trần Lương đã sưng lên như đầu heo


Không khí xung quanh ngưng động, mọi người im lặng không dám thở mạnh


Trần An muốn điên rồi, nhìn cha hắn ta bị đánh đến mức không thể kêu la, hắn ta thật hoảng sợ, quỳ xuống ôm lấy ông ta, tận lực cuối đầu


- Đây là lần cuối ta nói về chuyện này, Lan Linh ta cả đời chỉ lấy và có một phu lang là Mục Liên, sau này nếu ai có ý định xen vào gia đình ta, hậu quả như các ngươi đã thấy


Mọi người đều gật đầu trong vô thức


- Còn ngươi !


Trần An nhìn tay đang chỉ mình, hắn sợ hãi


- Ta muốn đây là lần đầu và cũng là lần cuối thấy ngươi ,nếu về sau ngươi còn dám đến trước mặt ta ,đặc biệt là phu lang của ta, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tận cùng của sự nhục nhã


Bỏ lại lời hâm dọa khiến hắn ta khiếp đảm, cô mặc kệ mọi người, mời Mộc a di vào nhà, dắt xe và phu lang của mình vào sân ,đóng cổng lại


Người trong thôn đều về nhà của mình, chỉ con hai cha con Trần gia ngồi đó, nhìn căn nhà lớn họ từng mong ước sẽ là của mình, bây giờ chỉ thấy nó thật đáng sợ


Một lát sau cả hai mang khuôn mặt đầy thương tích và sự hoảng hốt, thất thểu trở về nhà