Xuyên Qua Thế Giới Nữ Tôn Làm Giàu Sủng Phu Lang

Chương 17




Kế hoạch dọn nhà hôm nay xem như thất bại, ngày mai cô sẽ thuê người đến phụ cho mình


Hôm nay cô muốn cùng với phu lang của mình chơi đùa, sau này sẽ bận rộn nhiều, sợ là ít có thời gian rảnh


Rút cơ thể ra khỏi người hắn, nhìn dòng tinh dịch chảy ra, lại nhìn thấy khe mông của phu lang mình, cô cười khẽ


Dùng ngón tay quét vào chất lỏng đang chảy ra, nhẹ nhàng xoa lên nếp thịt hậu huyệt, vừa xoa vừa nhấn


- Ha..ưm..


Nhìn người đang ngủ mà vẫn động tình, phu lang của cô quả là cực phẩm mà


Chen ngón tay vào trong, vừa chật vừa ấm


Mục Liên đang ngủ, cảm giác phía sau mình khó chịu, vừa đau nhưng vừa thấy lạ


Hắn mở mắt ra thì thấy thê chủ của mình đang vùi đầu vào phía dưới hắn, ngón tay của cô đang ở trong hắn


- thê...a....ha...thê chủ...nàng đang..ưm..làm gì?


- Chàng tỉnh rồi sao, ta đang làm chàng sướng


Cô ngẩng đầu lên chào hắn


- Đừng...nàng lấy ra đi...ở đó...không được...aaaaa...


Cắm ngón tay vào sâu bên trong, lúc đầu có tuy hơi khô nhưng bây giờ nó đã trở nên trơn mềm


Nhẹ nhàng khuấy đảo, ra vào, chen thêm ngón tay thứ hai vào


- Aaaaa...đau...a..thê chủ..ta đau


Thấy hắn khó chịu, cô biết hai ngón đã là cực hạn của hắn, rút ngón tay ra, dùng hai tay nâng chân hắn lên cao, lót một cái gối dưới lưng hắn, đưa lưỡi vào trong


Khi cô rút ngón tay ra Mục Liên cảm thấy cơ thể mình hụt hẫng, nhưng chỉ một lát sau hắn như bị sét đánh, cô dùng lưỡi


- Thê...chủ...xin nàng đừng như vậy...nó dơ lắm


- Xin nàng...kỳ lạ quá...ta chịu không...được...ô...ô...ô


Hắn vừa khóc vừa xin cô dừng lại, hắn không muốn cô làm vậy nhưng dương vật của hắn lại cương cứng, phía dưới hậu huyệt cũng bắt đầu chảy ra nước


Phát hiên điểm nhô lên bất thường, cô dùng lưỡi ấn mạnh vào, làm hắn giật mạnh, cô biết đã trúng điểm G của hắn


Đầu lưỡi cứ nhấn vào điểm ấy, tay của cô phía trên thì nắm lấy dương vật của hắn sục


Trên dưới đều được hầu hạ, Mục Liên hé miệng thở dốc, không còn rên rỉ nổi,nước bọt từ khóe môi tràn ra


Qua vài chục cái luật động, hắn rên lớn, giật giật cơ thể, bắn ra


Nằm xuống ôm hắn vào lòng, đưa tay xuống hậu huyện đang co rút của hắn, cô đem ngón tay óng ánh nước đến trước mặt hắn


- A Liên chàng nhìn xem, ta làm cả hai lỗ của chàng đều bắn


Vùi đầu vào khuôn ngực rộng lớn của cô hắn im lặng, bây giờ hắn chỉ muốn đập đầu mình đi thôi,sao hắn có thể dâm đãng đến thế cơ chứ


- Thê chủ ta như vậy, nàng có ghét ta không ?


- Sao ta có thể ghét chàng được , ta thích còn không kịp đây này, sau này khi chàng có con của chúng ta, nơi này của chàng sẽ có sữa, lúc đó ta sẽ làm chàng bắn ra sữa cả ba nơi luôn


Dùng tay bóp nắn bầu ngực của hắn, cô cảm thấy yêu thích không thôi


Mục Liên nghe cô nói thế thì rất vui mừng, lại nghe cô nhắc đến con của cả hai, hắn vuốt bụng, nhắm mắt lại, mong chờ tương lai


Ngủ một giấc này khi thức dậy đã là sáng ngày mai


Sáng sớm Lan Linh vì đói mà tỉnh, cô ngồi dậy nhớ ra hôm qua vì chơi đùa quà trớn mà quên cả ăn cơm


Ra khỏi phòng vào bếp, nấu một nồi cháo to, đợi cháo chín bỏ thịt băm và đậu vào, nêm nếm lại vừa ăn, sắc thuốc cho phu lang nhà mình, làm xong mọi chuyện cô liền đi ra ngoài


Cô đi đến nhà của Hà thúc, theo trí nhớ của thân thể này, Hà thúc là một trong ít người khi cha mẹ cô ấy mất không bỏ mặt hay ức hiếp cô ấy


Gia cảnh của Hà thúc cũng rất đáng thương, ông ấy và thê chủ của mình có một đứa con gái,tên Lý Thạch ,nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng khi lên bảy bị một cơn sốt làm hỏng, đầu óc trì trệ ở năm bảy tuổi, nhưng cả gia đình Hà thúc vẫn không hề ghét bỏ, mà còn yêu thương Lý Thạch nhiều hơn


Cũng may trời vẫn còn thương người , Lý Thạch tuy khu khờ, nhưng càng lớn lại càng khỏe mạnh, việc đồng áng làm rất tốt,cứ ngỡ chỉ như vậy mà gia đình trôi qua cả đời


Nhưng mà trong trận dịch ấy, thê chủ của Hà thúc, là Lý Sơn bá bá lại mất, trụ cột trong gia đình mất đi, trước đó lại còn vì trị bệnh cho Lý Sơn bá bá mà ít ruộng trong nhà đành đem đi bán sạch


Trong nhà chỉ còn một người đàn ông yếu ớt cùng với một đứa trẻ khù khờ, vì để không bị người dị nghị, cả hai dọn nhà đến cuối thôn, gần bìa rừng


Hà thúc từ một người tay không thể mang, vai không thể ráng mà phải vào rừng đốn từng bó củi đem bán


Lý Thạch thường vào trấn làm công khuân vác, có người thấy nàng khờ khạo nếu họ thương sẽ cho thêm vài xu, còn không nhiều lúc làm cả ngày chỉ được cho hai cái màn thầu


Dù cho hoàn cảnh cả hai có như vậy, họ vẫn vương tay ra giúp đỡ A Linh này, không nhiều gì, chỉ là một ít cháo trắng hay một vài bó củi, họ cũng là người thu gom số lúa còn lại của gia đình cô cho cô, trước khi bị những người trong làng cắt sạch


Trước kia A Linh này u mê ,không quan tâm đến chuyện gì, nhưng hôm nay cô đã ở đây, những kẻ trước kia ức hiếp cô chỉ cần không động đến cô là được, còn những người đã từng giúp đỡ cô sẽ trả ơn tất cả