***********Ngày thứ 9************
Sau khi Thanh Vi Du nàng được Khanh Hãn mang trở lại phòng được dành cho
quý nhân tại Vân Gia Trang, nàng vô cùng thấy phiền chán, phải nói là
lần đầu gặp hắn, nàng còn đang tại phòng tẩy thân thì bất chợt một đạo
ảnh mang theo vết thương nhỏ huyết nhảy vào phòng nàng nhanh chóng khóa
tất cả cửa lại, nàng lúc đó vô cùng bình tĩnh, khoác nhanh y phục rồi
mới chú ý đến hắn, đạo vết thương gần hông, toàn thân hắn mặc hắc y,
mặt cũng được che lại, nàng cũng không hỏi, chỉ xé y phục của hắn rồi
nhẹ nhàng băng bó, sau đó nàng cũng không ngại mà để hắn trong phòng,
sáng hôm sau hắn bỏ đi để lại một phong thư “ Ta thú ngươi, chờ ta! “, nàng lúc đó cũng như bình thường, không có cảm xúc, tại vì tâm nàng
sớm đã trao cho người nam nhân đó. Hôn lễ của nàng sẽ được cử hành ngay sau khi Giật Phong về Thiên Quốc.
Ai ngờ khi nàng đi cầu thêm
nhân vệ, cư nhiên lại gặp hắn trên đường, hắn cứ nằng nặc đòi theo bảo vệ nàng, nguyện dùng thân của chính mình báo đáp. Nàng biết hắn là một nam nhân tốt nhưng nàng không thể tiếp nhận hắn, nếu hắn còn tiếp tục
làm mất việc thân mật gây hiểu lầm với ngoại nhân, nàng không ngần ngại nào mà phát lệnh ám sát quy mô, làm hắn sống không bằng tử.
Ánh mắt Thanh Vi Du trầm xuống khẽ tìm bóng dáng nam nhân hắc y sớm đã đi
đâu mất, nhếch môi cười nhẹ, hắn cứ như vậy thầm thầm bí bí, hắn ta
cùng với nữ tử đó đến cùng quan hệ như thế nào? Khi nữ nhân hắc huyết y nhìn hắn ta đều lộ ra vẻ kính trọng cùng cẩn thận, địa vị hắn ta là
như thế nào?
Các ngươi nên cẩn thận che dấu thân phận đi, tại
vì sớm muộn ta cũng sẽ có thông tin của các ngươi! Thanh Vi Du đáy mắt
lộ ra tia sắc sảo, tay nõn nà nhẹ nhàng đưa trà tới bên môi nhấp một
ngụm đầy vẻ thanh cao, mấy nô tì ở ngoài nhìn vào đầy tia kính phục làm nàng vô cùng hài lòng. Bỗng chốc ngoài cửa có một con bồ câu đậu xuống gần tầm nhìn của nàng, vừa nhìn thấy Thanh Vi Du có chút khó hiểu nhíu mày, tiến tới mang bồ câu vào phòng, rút ra phong thư từ tốn đọc.
Vừa đọc xong, khuôn mặt Thanh Vi Du nở ra nụ cười đầy ngọt ngào, ánh
mắt như đầy một mảng hơi sương, khuôn mặt đầy sự chờ mong.
” Dật phong....! Mai ngươi sẽ tới? “
*********************
Trở lại với Tần Tố Di sau khi đưa Vân Phong trở lại phòng, nàng cũng nhanh chóng trở lại phòng mình, tối đó mọi chuyện trôi qua yên ổn, Khanh
Hãn cũng không có tới làm phiền nàng, tránh được lần này chưa chắc
tránh được lần sau, vì nàng biết, nàng đã đả thương Thanh Vi Du chủ
yếu là thăm dò thực lực nhưng mà nàng và nàng ta căn bản đều ngang ngang nhau, không những Thanh Vi Du hộc máu, nàng cũng như vậy trào huyết
nhưng sớm được nàng che dấu nên Vân Phong mới không cảm nhận được huyết
nhục của nàng, nàng cứ như vậy ôm một chút thương thế mà nghỉ ngơi.
Cư nhiên sáng hôm sau vừa mở mắt nàng lại nhìn thấy Khanh Hãn đang ngồi
nhàn nhã uống trà trong phòng nàng, tâm giật một cái run rẩy ngồi dậy
đi tới trước mặt Khanh Hãn không chút do dự mà quỳ phịch xuống nhận tội, hắn ta nhìn nàng không chút do dự tát vào một bên mặt của nàng nàng
tiếp tục bị hao tổn nội công, cư nhiên cú tát đó mang theo cả 5 phần 10 võ công của hắn. những đồ đạc bên cạnh sớm đã nát vụn, y như cái chén, khay trà, bình trà sớm thành vụn.
Nhìn Tần Tố Di không một
chút nào kêu gào, mặt Khanh Hãn nhăn lại, trực tiếp bóp lấy mặt nàng
bắt nàng mở miệng, sau đó ném vào trong nàng một viên hắc dược nhỏ bằng hạt lựu trực tiếp dùng lực bắt nàng nuốt xuống, cười lạnh một chút rồi giải thích:
” Ta biết ngươi sớm đã kháng với mọi loại độc,
nhưng viên “ Hắc ngưng dược “ Này cùng với chút nội công của ta sẽ khiến ngươi không thể vận nội lực trong vòng hai ngày bắt đầu từ bây giờ,
hiện tại ngươi cũng chẳng khác gì một phế vật! “ Nói xong Khanh Hãn phi thân rời đi để lại Tần Tố Di trợn mắt há hốc mồm nhìn móng tay đang từ
từ trở lại thành màu trắng, tâm khủng hoảng vội vàng vận công nào ngờ
vừa tác động một chút đã làm nàng như bị đẩy ra bởi một cỗ cường lực,
ho ra búng máu.
” Khanh Hãn....? Ngươi nhẫn tâm như vậy,
không một chút nào để ta giải thích sao?... Ngươi cứ như vậy tin tưởng nàng ta? Sao ngươi không thử một lần tín nhiệm ta?.. “ Tần Tố Di
nhìn bóng dáng của Khanh Hãn sớm đã biến mất, môi nhuốm máu chậm rãi mở có một chút thê lương trong đó, nàng biết, hắn chọn đứng về Thanh Vi
Du, như nàng cũng đã buông tha hắn, nhưng mà tại hai năm cùng hắn cũng có thể nói là bằng hữu tốt, cư nhiên không phải, lần sau nhất định
cần phải suy xét trước khi đọc một tiểu thuyết rồi hẵng ra kết luận yêu
thích nam nhân nào mới được...! Tần Tố Di vừa nghĩ xong bỗng chốc lại
tự độc thoại: “ Ngươi a, Tần Tố Di! Nếu không phải ngươi phỉ báng tác giả thì ngươi hiện tại đang đi xin việc rồi, thế nào lại ngu ngốc rồi
làm chính mình bị đưa tới đây a?! Lắc lắc đầu cười cam chịu lau lau
huyết, cư nhiên là nàng dạo này tốn thật nhiều huyết, làn da từng chút xanh xao dần, không còn một tia hồng nhuận nào nữa.
Tâm của
nam nhân đều thực phiền toái, đối phó thật mệt đặc biệt là tên Khanh Hãn luôn muốn nhìn thấy nàng phun hết máu ra mà, tên biến thái nam nhân.
Nàng Vừa nàng mắng vừa lau, tâm tình cảm giác như được giải tỏa đi đôi
chút, hài lòng đứng dậy.
Tần Tố Di mặc xong bộ hắc huyết y,
điều chế nội tâm thả lỏng, thư thái bước ra khỏi phòng, đầu nàng sớm
đã tháo khăn, trên trán cũng không có sẹo, thật tốt. Vừa mới ra đến
cửa, nàng đã sớm thấy Vân Phong đứng ngoài vườn lấy rau, tâm nàng bỗng chốc như giãn ra, mỉm cười bước nhẹ nhàng không gây tiếng động tới
phía sau lưng Vân Phong lấy đà vồ lên định hướng Vân Phong mà đẩy ai ngờ đúng lúc Vân Phong cầm rổ đứng lên quay lại “ uỳnh!” Một tiếng, mặt
đập mặt, trán đụng trán, cả hai người đều bị ngã về phía sau, rổ rau
của Vân Phong cứ như thế rơi xuống đất, rau xanh rơi tung tóe xung
quanh.
” Này...? Nàng không chuyện gì đi? “ Vân Phong quên mất vết chạm nhẹ của nàng gây ra cho hắn mà vội đứng dậy lo lắng cho nàng, ôn nhu dùng tay đỡ nàng dậy, tự mình hắn thu thập lại rau xanh không
một tia than oán.
” Thật xin lỗi ngươi, cư nhiên lại hại ngươi thành ra như vậy! “ Tần Tố Di nhìn trán của Vân Phong một mảnh đỏ ửng
áy náy cúi đầu hối lỗi, hai tay vò vò hắc huyết y, cắn cắn môi đầy vẻ
cam chịu phạt làm Vân Phong phì cười.
Hắn có hay không bị nàng
đụng ngốc rồi đi? Cư nhiên nàng đang vô cùng thật tâm xin lỗi mà lại
cười? Thật là chán ghét nha, hắn càng ngày càng làm nàng mê muội nụ
cười của hắn, “bốp” Tần Tố Di không ngần ngại giáng cho mình một cái
tát nhẹ, trong tâm liên hồi rung chuông cảnh báo, tỉnh, tỉnh! Tần Tố Di, ngươi mau tỉnh, thật là ham mê nhan sắc mà! Chết vì sắc thì thật không phục chút nào a, sớm tỉnh, tỉnh!
Hắn vừa thấy nàng nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc lại tự dưng hướng mình đánh, nụ cười vội tắt ngúm, là hắn đụng nàng nên làm nàng có chút giảm tư duy? Thật không
tốt, là do hắn, cư nhiên lại làm nàng giật mình, hắn thật đáng trách
mà, cư nhiên lại không nhận thấy được điểm gì khác thường ở nàng, hắn
phải đối với nàng bồi tội mới được, vừa nghĩ xong Vân Phong cũng không
ngần ngại giáng mình một cái tát nhẹ hai mắt ủy khuất tròn xoe nhìn nàng, làm Tần Tố Di há hốc mồm trợn mắt nhìn Vân Phong với cái biểu cảm
không thể nào mà tin nổi, run run đưa tay áp lên trán Vân Phong, môi
lắp bắp phát ra âm thanh: “ Ngươi...? Ngươi..?” Sau đó vội nhảy ra
đằng sau giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Vân Phong tưởng
nàng chuẩn bị trách cứ hắn, vội cúi đầu thấp, hai mắt ủy khuất nhìn
nàng, miệng phát ra thanh âm khàn khàn: “ Ta...! Thật sự... Ta...
Không cố ý! Vân Phong nắm chặt rổ rau lại tiếp tục hướng Tần Tố Di giải thích: “ Tiểu Di Di à! Ta thật sự xin lỗi ngươi mà, tại ta nên ngươi mới như vậy giảm thần trí, ngươi đừng lo, ta bảo đảm sẽ bên cạnh giúp ngươi hồi phục thần trí! Tới.. Ta đỡ ngươi! “ Vân Phong từ từ nhẹ
nhàng đặt rổ xuống đất, đưa hai tay hướng nàng vẫy vẫy làm nàng suýt
nữa thổ huyết.
Giảm giảm thần trí cái đầu ngươi a! Nàng như vậy mà bảo nàng bị giảm? Có hắn mới giảm thành ngốc tử a, nàng vừa hướng
hắn ăn năn xin lỗi cư nhiên hắn lại cười, thấy nàng đánh chính mình hắn cũng tự đối với thân mình đánh tới, cư nhiên lúc nàng nghĩ hắn thành
ngốc tử thì cư nhiên hắn cũng nghĩ nàng bị giảm thần trí, trở thành
thần trí của một hài tử, cứ như vậy đối đãi nàng, lo lắng cho nàng
cũng như nàng đang lo lắng cho hắn. Giờ nàng cứ nghĩ hai người giờ hợp
thành một, hiểu nhau như chính mình hiểu bản thân vậy. Nhìn về phía
Vân Phong ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, cơn ức chế của nàng lần nữa lại
dịu đi, hướng hắn đi tới, cười mị hoặc sau đó từ từ ánh mắt lạnh xuống tiếp:
” Ta đang lo lắng cho ngươi mà ngươi cư nhiên nói ta bị
giảm! Thật tâm lo ngươi bị đau còn cười cười! Ta còn tưởng đụng hư
luôn đầu ngươi! “ Tần Tố Di bĩu môi hướng trán Vân Phong xoa xoa, tuy
nhìn nàng xoa rất thô lỗ nhưng hắn lại nhậnđược sự ôn nhu nhẹ nhàng của
nàng đối với hắn, môi không tự chủ chút lại mỉm cười, tự dưng hắn lại
thấy biểu cảm Tiểu Di Di của hắn cứng lại, có chút gượng gạo, môi hắn
từ đường cong bỗng chốc thành đường thẳng, hắn mím môi nhìn nàng nói mà không thành lời:
”Nếu...Ngươi không thích...Ta cười...Thì cả đời ta sẽ không cười, vì ngươi! “
Chỉ một câu nói mà tim nàng như đập lệch đi một nhịp, mắt ngơ ngẩn nhìn
ánh mắt hắn kiên định, tay đang xoa trên trán Vân Phong cứng lại, đơ
đi vài giây, nàng bụm mặt phì cười để lại Vân Phong bối rối ho khụ khụ
làm lệ cho bớt tình cảnh xấu hổ hiện tại. Tần Tố Di cứ thế trả lời:
” Ngươi cười rất rất hảo! chỉ là nếu ngươi cứ như vậy cười trước mặt ta
thêm vài lần nữa, ta cam đoan với ngươi là ngươi sẽ sớm mất đi sự trong sạch! “ Tần Tố Di cười hề hề nhìn thẳng Vân Phong làm hắn mặt tiếp tục đỏ bừng, tay lóng ngóng vội bụm mặt lại che đi đôi môi mỏng, ánh mắt
lộ ra vài tia xấu hổ như thiếu nữ nhìn nàng. Thanh âm phát ra qua kẽ
hai bàn tay: “ Ngươi... Ngươi sao có thể như vậy... Đối với nam nhân
một lời?”
Tần Tố Di nhìn Vân Phong đang xấu hổ, tâm vui vẻ
muốn trêu chọc lần nữa, cư nhiên lại nghĩ đến một sự việc... Hôm nay
là ngày thứ chín bên hắn... Chỉ còn một ngày nữa... Một ngày! nữa là
nàng phải rời xa hắn! Không thể tiếp tục sống tiếp cuộc sống bình yên
như vậy nữa.
Tâm lại truyền tới một trận đau âm ỉ, nàng cắn
răng chịu đựng, qua tối mai nàng lại có thể vận nội công, lúc đó nàng
cùng hắn sẽ cùng nhau trốn, nàng thật tâm muốn đi theo hắn, dù tới
chân trời góc bể, nếu được lựa chọn lại, nàng cũng sẽ như vậy phỉ báng tác giả, cứ như vậy chọn gặp hắn, sẽ không hối hận khi chọn hắn, một người mang bệnh, không gia, không nhân, không tài, không công.
Nàng nguyện ý đi theo hắn, nguyện bảo vệ hắn từng ngày. Vân Phong!
Đợi ta, đợi ta khôi phục võ công, ta liền cùng ngươi chạy, sát cánh
bảo trụ sinh mạng của ngươi từng ngày.
” Vân Phong! Trưa rồi, mau tới phòng bếp làm chút thực đi, ta đói muốn chết! “ Tần Tố Di
đánh trống lảng để che dấu đi nội tâm phức tạp hướng hắn cười nhẹ nhàng. Lại nghĩ ra cái gì đó nàng nhanh chóng làm mặt đau khổ cúi cả người ôm
chân làm Vân Phong lo lắng nhìn nàng. “ Vân Phong..! Ta trẹo chân! “
Tần Tố Di xoa xoa chân hướng mặt lên nhìn Vân Phong, hai mắt lấp lánh
nhìn hắn Vân Phong lo lắng không nói gì đưa nàng cầm rổ rau, Tần Tố Di
nàng mờ mịt, suy nghĩ lóe lên: nàng đau chân cư nhiên cho nàng mang rổ rau, muốn làm gì a?
Sau đó Vân Phong mới từ từ đưa lưng về
phía nàng ám chỉ cho nàng leo lên lưng, hắn cõng, Tần Tố Di ngạc nhiên nhìn Vân Phong cười tủm tỉm chút rồi không ngần ngại mà leo lên, cứ
như thế cả hai hướng tới phòng bếp, cùng nhau làm thực, bóng hai người như thế in trên đất, liên kết với nhau chặt chẽ, nữ tử cầm rổ hai tay quàng qua vai nam nhân, nam nhân ôn nhu làm điểm tựa vững chắc, không một tia than oán, xung quanh cứ thế tỏa ra mùi vị ngọt ngào.
**************** Tối **************
Tại phòng của Thanh Vi Du
Hiện tại nàng biết đã khuya, tâm nàng cũng như vậy dần dần ổn định, nàng
đến đây cũng có thể gọi là đã lâu, vậy mà lão trang chủ cư nhiên vẫn ậm à ậm ừ cự tuyệt nàng đầu thêm quân để tiếp viện, nàng hứa trao tặng
nhiều thứ như tước phong hầu, hoàng kim, kì trân dị bảo,... Lúc nói
đến đây, ánh mắt hắn ta đầy tham vọng muốn chiếm đoạt, nàng còn nói
đến sẽ trao tặng mỹ nữ, nào ngờ hắn dù muốn nhưng vẫn không chịu, nàng lộ ra uy phong một chút hắn mới run rẩy trả lời, cư nhiên là trang chủ của Vân Gia mà không có tí võ công, nội lực nào, lúc đầu nàng có dò
nhưng không cảm nhận được cư nhiên nàng nghĩ là hắn ẩn đi thực lực của
bản thân mới lấy hắn làm kính trọng, nào ngờ hắn ta... Trang chủ Vân
Gia Trang... lại là một người ở rể, người chính thống quản giáo cư
nhiên chính là nhi tử của hắn ta nhi tử của chủ mẫu đương gia chính cống: Vân Phong!
Hắn ta chỉ ở biệt viện, tránh tiếp xúc với người ngoài, đặc biệt là hắn có bệnh có thể truyền nhiễm nên hắn tự mình
tránh tới ngụ tại biệt viện an tâm tĩnh dưỡng, lâu lâu nếu có chuyện
thì phụ thân của hắn lại bí mật sai người đem sổ sách tới cho hắn xử lí
rồi lại bí mật sai người đem về như chính mình hoàn thành, một phụ thân âm hiểm.
Vân Gia Trang có hắn cư nhiên chính là nỗi nhục,
không võ công, dùng thực lực của nhi tử để bảo vệ chỗ ngồi, thảo nào
hắn không thể điều động ám vệ. Vậy nam nhân nàng gặp trong mai uyển
cùng nữ tử hay mặc hắc huyết y phục chính là Vân Phong cùng a hoàn của
hắn đi? Nhưng nhìn nữ tử đó khí chất không thể nào giống một a hoàn dù
nàng biết ở Vân Gia Trang không ai là không biết võ công, nhưng là nàng vừa biết lão trang chủ này không hề có một tí công phu nào, mèo cào
cũng không có, một tên chân yếu tay mềm.
Hai người đó đối đãi
với nhau thì không có một chút phép lệ nào cả, như một đôi uyên ương
vậy. Thật nhức đầu, nữ tử đó đến cùng là ai mà làm phải thật tâm suy
nghĩ như vậy? Thanh Vi Du nhíu mày khó chịu, ngồi trên ghế nghiêm
trang thục nữ khí chất, tay ngọc tới thái dương mà xoa xoa tỏ vẻ khó
chịu, đang xoa, cư nhiên nghe được một đạo thanh âm mê hoặc dịu dàng
sau lưng:
” Du Nhi! Ta thật là tưởng nhớ đến nàng! “ Một nam
nhân mặc hoàng bào chủ yếu màu bạch, thêu chỉ vàng, tóc buông thả tung bay, mắt phượng mị hoặc ánh lên tia hạnh phúc khi nhìn Thanh Vi Du làm nàng giật mình quay đầu lại, vừa nhìn thấy nam nhân đó, Thanh Vi Du
xông tới ôm lấy nam nhân đó không một tia do dự, quên mất hết mấy động
tác thanh cao nàng duy trì, cứ thế buông bỏ trước mặt người nam nhân
đấy.
” Dật Phong! ta cũng tưởng nhớ đến chàng! “ Thanh âm dịu dàng hiếm lạ của Thanh Vi Du vang lên đầy vẻ quan tâm, như nhớ ra cái
gì đó, Thanh Vi Du bừng tỉnh ngẩng đầu lên nhìn Dật Phong với ánh mắt
dò hỏi: “ Không phải trong phong thư chàng nói mai mới tới sao? Thật
làm ta phải kinh ngạc!
Dật Phong bực tức nhìn Thanh Vi Du, hắn từ lúc biết mình sẽ trở về Thiên Quốc vui vẻ mà báo nàng một phong thư, cư nhiên lại thấy đi xe ngựa chậm chạp vội phi thân về trước, theo mật báo mà hướng tới nơi này, cư nhiên lại thấy nàng để tâm chuyện khác mà không chú ý đến bóng dáng của hắn đã sớm ở sau nàng một hồi, mở miệng
phát nàng âm thanh rồi nàng mới chú ý đến hắn. Đáng giận mà nói:
” Nàng không thích chúng ta gặp nhau sớm hơn một ngày?”
” Cái này không phải! Chàng tới làm ta vô cùng ngạc nhiên, thật sự rất
tưởng đến chàng a! Thanh Vi Du cười lấy lòng, buông bỏ Dật Phong ra,
tới lấy một ly trà đưa hắn, nhẹ nhàng đưa thân tới ghế tiếp tục ngồi
nhìn Dật Phong giải thích làm hắn cười nhẹ tới xoa đầu nàng đầy sủng
nịnh mở lời:
” Kì thật ta đến đây nhận được mật báo có người của ma giáo trà trộn vào đây, ta vừa rồi cũng bàn bạc với lão trang chủ vô năng, hắn ta nói chỉ cần chúng ta lấy được tấm mộc bài thì tất cả ám
vệ Vân Gia Trang sẽ đều quy thuận chúng ta, hắn ta ra yêu cầu sau đó
phải truy diệt được ma giáo trong trang, đoạt lại vị trang chủ tại thân hắn nhi tử. Ta cùng mật ám của ta đã sớm chuẩn bị, nàng cứ như vậy
không cần phải lo suy nghĩ vớ vẩn.
Thanh Vi Du cười ôn nhu,
hướng hắn gật đầu cái, mí mặt nặng trĩu đi xuống, tự nhiên hướng
giường nằm xuống không ngại nam nhân. Dật Phong nhìn Thanh Vi Du sớm
chìm vào giấc ngủ. Sau hai năm, hắn và nàng cũng có thể sắp thuộc về
nhau, chỉ cần điều động thêm quân binh ở vài gia trang nữa là có thể
cùng nàng chung một phủ, tự dưng một hình ảnh hồng y kiều mị xuất hiện
trước mặt hắn làm Dật Phong nhíu mày.
Tần Tố Di, ta biết ta vô tâm với ngươi, vô trách nhiệm với ngươi suốt bao nhiêu năm gắn bó,
nhưng ngươi cứ được voi đòi tiên, ta thật sự không lần nào là không
chịu, đương nhiên.. Nàng ta không biết, người vung tin nàng ngược đãi trưởng tỉ là hắn làm, tin nàng là ác nữ cũng là hắn đưa ra, nói nàng
là một ác nữ luôn ngược đãi chính mình nô tì, gia nhân, kiêu ngạo,
ham phú quý,mê nam sắc,... Cũng đều là hắn truyền ra! Không biết tại
sao hắn lại ghét nàng như vậy, dù nàng chưa bao giờ đối với nhân làm
việc xấu, nhưng khi truyền ra mấy tin như vậy càng làm hắn thấy hưng
phấn, vui vẻ. Hắn đã sớm biết Thanh Vi Du, biết nàng từ lúc nàng vừa
làm nghĩa nữ của đại tướng.
Hắn như vậy yêu thích nàng ngay từ
cái nhìn đầu tiên, hắn đã lập ra kế hoạch hoàn mỹ để gặp nàng, ai ngờ
Tần Tố Di, nữ nhân ngu dốt lại chạy tới làm loạn, sợ Thanh Vi Du của
hắn bị hỏng thanh danh, hắn tận lực đe dọa đại tướng phải từ bỏ nữ nhân Tần Tố Di, nếu không cả nhà đại tướng sẽ bị hắn cầu hoàng huynh bãi
giá chức quan, cũng có thể chém đầu thị chúng, nhưng cả nhà đại tướng
cũng không đồng ý dù chết, nhưng khi hắn đề cập đến Thanh Vi Du có thể
sẽ không thể nào gả nếu thanh danh hỏng, thì cả nhà đại tướng lập tức
đồng ý bỏ đi Tần Tố Di, chọn lấy Thanh Vi Du. Thật tốt,vì Thanh Vi Du của hắn mà bỏ đi chính mình nữ nhi thân sinh! Điểm này hắn rất thích, có ai lại mong muốn có một nữ nhân thanh danh hoàn toàn vụn vỡ như vậy.
Lúc đó hắn đã cùng đại tướng bàn kế hại nàng lần nữa mất đi
thanh danh, nàng vì chưa xuất giá đã chung dụng một nam nhân, một
người bất tiết, nữ nhân đê tiện nhất kinh thành! tin này truyền ra làm hắn vô cùng sảng khoái, muốn làm hại Thanh Vi Du của hắn? cứ ở đấy mà mơ mộng đi.
Sau hai năm, nàng ta biệt tung biệt tích, hắn
cũng không cần quan tâm cũng không cần phải để ý chỉ là ma giáo càng
ngày càng biết lối để xâm nhập vào nội địa võ lâm, liên tiếp có thêm
nhiều hộ pháp của ma giáo tự thân lĩnh nhiệm vụ, hắn có cảm giác một
trong số hộ pháp của Ma Giáo có người của Thiên Quốc hắn mà hắn cũng
nghĩ ngay đến Tần Tố Di, nhưng ý kiến này bị bác bỏ, bởi vì hắn coi
thường nữ nhân kia không thể nào có thể tìm đến được địa phận của ma
giáo để cầu nhập môn.
Mà võ lâm hiện đang rất loạn, tất cả đều lục đục tranh đấu gây uy. Thân là võ lâm minh chủ, hắn cũng cần phải
gia tăng lực lượng, điểm nhắm đầu tiên của hắn chính là nơi đây! Vân
Gia Trang.
Hắn không hối hận khi chọn Thanh Vi Du, hắn sớm biết nàng là một nữ tử thông minh, nàng được sinh ra là để cho hắn.
Dật Phong hồi tưởng xong nhẹ nhàng cười, đi tới bên giường cùng nằm xuống, ôm eo Thanh Vi Du mà ngủ. Hắn đã hứa với nàng, sẽ không thật đụng
chạm cho tới khi bái đường, Thanh Vi Du tin tưởng hắn cho nên mới như
vậy an tâm ngủ, hắn cứ như vậy ôm nàng mà mong ngóng ngày thành thân
đến. Thật lâu a.
Trên mái ngói, nam nhân mặc hắc y phát ra
đầy sát ý nhìn xuống đôi nam nữ hài hòa bên dưới, tâm như không thể nào mà hô hấp nổi, không thể nào chịu đựng được cảnh này, hắn cứ như vậy
rời đi tay nắm thật chặt vào nhau đến bật cả móng.
Nam Nhân đó
sau khi li khai, hắn như vậy đã dừng tại mai uyển, tìm gốc cây thích
hợp không chút dùng nội lực mà đấm thẳng vào, một đấm xuyên cây nhưng
vẫn không làm hắn thấy thoải mái: “ Khanh Hãn ta làm sao có thể dễ dàng buông ra một người? Dù là ai ta cũng sẽ chiếm lấy, Dật Phong? Vương
gia thiên quốc sao? Ta muốn sát ngươi! “ Khanh Hãn thanh âm gằn từng
chữ, cười lạnh nhếch môi, thật muốn tìm người để phát hỏa.
Vừa nghĩ đến đây hắn chợt nghĩ ngay đến một nữ nhân: “Tần Tố Di! ngươi
nên vì hạnh phúc của ta mà chịu đau! Nên lấy đó làm vinh hạnh vì bổn
giáo chủ đều nhớ tới ngươi để ngược! “. Sau đó liền phi thân tới biệt
viện hướng cửa sổ của Tần Tố Di mà phi thân vào. Một hình ảnh đập vào
ngay mắt hắn, một nữ nhân kiều mị nằm ngủ, hai mắt phượng nhắm nghiền
mị hoặc, đôi môi đỏ mọng căng tràn, mũi cao đang nhè nhẹ phát ra hơi
thở, mái tóc đen dài óng mượt được buông xõa ra, cũng như vậy thanh lệ, duy nhất làn da hơi tái nhợt do mất máu và hao tổn nội công. Khanh
Hãn nhìn nhìn đánh giá tâm lộ ra tia hừ lạnh, muốn bắt chước vẻ thanh
cao của Thanh Vi Du hắn sao? Muốn như vậy ra ngoài quyến rũ nam nhân?
Tâm lại bắt đầu khó chịu, không kiêng nể, vội đưa tay tới cổ Tần Tố Di
bóp chặt nâng nàng lên cao, nhẹ giọng: “ Ngươi có muốn tỉnh? “
Tần Tố Di đang ngủ bỗng chốc như mất đi ngụm khí, hít dài một hơi nhưng
càng ngày càng không thể nào thở, lim dim mở mắt, tim nàng giật lên
một chút, Khanh Hãn? Hắn ta làm gì tới giờ này a? Nàng giờ mới ý thức được tình trạng bản thân đang bị hắn bóp cổ giơ lên không trung, hiện
nàng không có cách nào để chống đỡ, hai tay nàng nắm chăt lấy tay hắn
như muốn bắt Khanh Hãn phải buông tay, nàng cứ như vậy ho khù khụ làm
Khanh Hãn vui vẻ lại càng thêm dùng sức. Nàng ngất đi, nàng nhớ là
nàng hôm nay chưa hề làm gì đối địch với hắn cũng như nữ chính a? Đến
cùng là sao vậy? Là nữ phụ cho nên chỉ có thể hưởng quền lợi của một
người hi sinh vì kê chân cho nhân vật chính sao? Ta nhổ a!
Nhìn Tần Tố Di hoa lệ ngất đi trên tay, hắn cười lạnh ném mạnh nàng vào góc phòng lấy một ít nước cắm hoa sen dội thẳng lên nàng làm nàng bừng tỉnh, Tần Tố Di run rẩy, hiện tại là mùa xuân, nhưng sắp sang thu rồi nha, như thế này tuyệt tình đổ thẳng nước bình xuống nàng? Tên Khanh Hãn
chết bầm này... Ta làm gì nên tội với ngươi? Tần Tố Di mặt lạnh không
kiêng kị nhìn thẳng vào Khanh Hãn làm hắn chán ghét quay đầu đi, không
biết tại sao hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, có gì đó
như oán trách hắn. Cảm xúc này thật không tốt.
Tần Tố Di thấy
Khanh Hãn quay mặt không dám đối diện nàng, nàng trong tâm có chút gì
đó thở dài nhẹ nhõm cúi đầu xuống an tâm chút ít, mà cư nhiên vừa ngẩng đầu lại thấy một tách chén hướng nàng phi tới, hốt hoảng muốn tránh
nhưng lại không kịp, cứ như vậy trực tiếp bắn thẳng vào trán nàng trực
tiếp làm hở vết thương trước đó bị xước khi bị hắn cầm tóc dùng lực đập
đầu nàng vào tường. Huyết như thế lại chảy ra, Khanh Hãn còn như chưa
hài lòng, lấy tiếp hai tách chén hướng đến hai tay nàng phi tới, cả
hai cánh bị cắt thành một đoạn vết thương từ bàn tay tới vai, huyết
nàng tiếp tục chảy, nàng cắn môi không nói lời nào, vô lực úp mặt ngã
xuống đất, Khanh Hãn như thế cũng không buông tha cho nàng, tiếp tục
kéo tóc lôi nàng dậy, hướng mặt nàng mà đánh, sau đó buông bỏ làm mặt
nàng cứ thế đập xuống đất, tuy không chút gì gãy nhưng huyết từ mũi
nàng chảy ra, Khanh Hãn ngại bẩn lại dùng chân đá nàng không một chút
thương tiếc, dùng gần hết lực phát hỏa lên nàng, nàng chỉ có thể cắn
răng mà chịu trận. Tần Tố Di biết hắn đang giận, nắm chắc tay nằm dưới đất vô lực nhận từng đạo quyền từ chân hắn truyền đến người.
Khanh Hãn nhìn nàng không một chút tư vị, nhẹ nhàng lau tay rồi nhếch môi
phi thân rời đi. Thật sảng khoái, cảm xúc này thật tốt, hắn chính xác là mong muốn được hưởng thụ cảm giác này.
Tần Tố Di lúc đó cắn
chặt môi gắng để không cho nước mắt trào ra tới trên bệ tủ lấy ra băng
gạc và lọ thuốc, căm hận bôi thuốc vào vết thương còn đang chảy máu
trực tiếp, mặt vẫn như thế lạnh lùng không biểu cảm, nhờ có hắn mà
hiện giờ nàng còn rất ít máu, máu nàng hiện giờ có thể nói là trân quý, cố gắng hồi phục, vậy mà cư nhiên hắn lại như vậy hại nàng? Nàng thế
nào làm gì trái ý hắn sao? Làm chuyện gì với Thanh Vi Du nữa ư? Nàng
đâu làm gì bọn họ mà cư nhiên tất cả cứ hướng đến nàng gây chuyện?
Chỉ vì nàng là nữ phụ sao? Nữ phụ thì không nên được hạnh phúc, hưởng ôn nhu sao? Nữ chính là người mà nữ phụ cũng là người? Thế tại sao cứ như vậy bất công đối đãi? Nàng cứ như vậy nhường nhịn bọn họ, chỉ
mong một chút bình yên... Tại sao? Tại sao ai cũng như vậy đối xử với
ta bất công như vậy? Trả lời ta đi...?
Tần Tố Di đau lòng thê
lương, cười run run, chân trực tiếp đi trên những mảnh sứ,mặc kệ cứa
chân, nàng cứ dẫm đi như vậy tới góc giường cả người co lại một phía
của góc, lo sợ luôn dùng ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh, tâm nàng
giờ còn đau hơn lúc đầu, vết thương ngoài da thịt có thể sẽ nhanh chóng lành lại cũng có thể chậm lành.....
Nhưng mà.... Có ai
nhận thấy... Vết thương lòng nàng làm gì có thể lành lại được nữa không? Một tâm nàng hiện tại bị bao nhiêu lỗ hổng, muốn quên đi cũng không
thể nào quên được. Tần Tố Di! Ngươi không được khóc! Ta biết ngươi
kiên cường! Cố lên nào, chỉ cần quyết tâm là sẽ vượt qua mà, không
phải sao? Không được khóc, không được... Khóc!
Tần Tố Di run rẩy ôm chân ngồi xuống, môi run run cười thật tươi, miệng vẫn lẩm bẩm, cuối cùng một giọt nước mắt vẫn rơi xuống, tay băng bó của nàng dơ
lên gạt đi nước mắt lại cười: “ Ai da! Đã nói không được khóc mà, cư
nhiên lại rơi xuống một giọt, chán ghét quá đi, lại rơi giọt nữa? Đã
bảo dừng lại mà, không được khóc mà cư nhiên thân thể này không nghe?
!” Tần Tố Di nàng tiếp tục cười trong nước mắt, tay cứ như thế lau đi
những vệt nước mắt trên mặt, cứ như vậy vừa cười vừa lau. miệng lại
chán ghét thốt ra: “ Làm ơn.... Đừng tiếp... tục rơi..! Ta không...
không muốn tiếp tục lau nữa! Thân chủ... giúp ta, giúp ta kiềm chế
cảm xúc được không? “ Tần tố Di cười run rẩy, mắt sớm đỏ nhưng lệ vẫn
cứ thế trào ra.
Bỗng trong đầu hiện lên một hình ảnh màu
trắng trích tiên phiêu giật, luôn hướng nàng mỉm cười, luôn ôm nàng an ủi, môi đỏ lại nhếch lên cười thật tươi: “ Vân Phong... Cảm ơn ngươi đã như vậy đối ta.... Thật sự..! Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại mang
theo đau khổ vùi vào trong giấc ngủ, bóng dáng nàng vẫn ngồi trong góc
giường không chút nào dám duỗi lưng, cô tịch một mình trong góc.
Tại sao phải là nàng? Tại sao cứ như vậy đối nàng?.... Tại sao? một
giọt nước mắt từ khóe mắt của nàng tiếp tục chảy xuống. Lạnh lẽo, bi
thương, nàng như ánh lên những tia cô độc, nàng chính là một mình chịu
đựng tất cả,.