" Nhị hoàng tẩu, ngươi cư nhiên không tôn trọng bản công chúa ta? " Khởi Gia Đan uất ức, nghẹn giọng cơn giận chực phát khóc dùng tay thon gọn chỉ thẳng vào mặt một nữ tử hắc huyết y đang ung dung ngồi trên ghế gỗ chặm khắc ngọc thạch giữa vườn thượng uyển hoàng cung nhàn nhã uống trà.
" Nha? Ta làm gì có lỗi với muội mà muội nói ta không tôn trọng Đan Nhi? " Nữ tử kiều mị đặt nhẹ tách trà xuống bàn, dùng hai tay chống cằm nhìn vào Khởi Gia Đan một cách trìu mến lấy lòng. Không phải ai khác chính là Tần Tố Di chúng ta.
" Tẩu... Tẩu! " Khởi Gia Đan cắn môi, nước mắt uất ức cứ như thế tuôn ra. Nàng chưa bao giờ cảm thấy yếu thế như vậy trên giang hồ chỉ duy nhất với Dật Phong mà bây giờ nàng còn thua xa cả nữ tử đã bại trận rút lui khỏi Thiên Quốc này. Nàng là công chúa Khởi Nhẫn Quốc được mọi người kính nể, ngay cả hai hoàng huynh và mẫu hậu còn không dám lớn tiếng với nàng sợ nàng giận, nàng cư nhiên được coi là bảo bối của đất nước vậy mà giờ đây nàng phải chịu nhục nhã dưới nữ tử như vậy nàng không phục. Nghĩ đến đây, Khởi Gian Đan lau nước mắt tiếp tục gằn giọng: " Nhị hoàng tẩu! Chúng ta tiếp tục! "
Tần Tố Di nhíu mày, đánh giá Khởi Gia Đan, khuôn mặt nàng ta đã lấm tấm mồ hồi nhưng tóc được búi cao nên không đáng nói là thảm hại. Y phục một màu hồng trang nhã nhưng không làm khó lên khí chất cao quý và phong thái nữ tử giang hồ đã từng là nàng. Hai tay cầm chắc quạt lụa đồng màu đến nỗi nàng nhìn thấy cả các khớp xương trắng của nàng ta.
Mọi chuyện bắt đầu từ sáng nay, sau khi nàng thức dậy khi mặt trời vừa lên, nàng theo thói quen đi dạo hoa viên nên khi ở hoàng cung, nàng cũng tìm đường tới thượng uyển ngắm hoa, ai ngờ đã thấy Khởi Gia Đan sớm luyện thân thủ ở đây. Nàng dấu khí tức của mình nhẹ nhàng thử tiếp cận nhưng ai ngờ Khởi Gia Đan không hề phát giác làm nàng ngạc nhiên là do nàng võ công cao cường che dấu tốt hay do nàng ta... yếu? Nàng chán nản thở dài thì Khởi Gia Đan mới chú ý đến đề phòng. Cho rằng nàng khinh thường nàng ta nên hung hăng đối nàng dùng tuyệt sát của Phiến Môn đầy sát ý. Nhưng tiếc thay là nàng dễ dàng né tránh không tổn hại đến cả một sợi tóc và cứ như vậy thượng uyển giờ đây không còn một cành hoa nào nguyên vẹn và Khởi Gia Đan thì liên tục cầm chặt quạt lụa ôm ngực thở dốc nhìn nàng căm hận và nàng lúc đã đã ung dung thong thả tiến vào đình thưởng trà giữa vườn thượng uyển sớm đã bị hủy.
" Ngươi đừng nghĩ có nhị hoàng huynh chống lưng thì bản công chúa không dám làm gì ngươi, ngươi đừng vọng tưởng trèo cao với thân phận thật sự của ngươi! " Khởi Gia Đan mở to mắt nghiến răng nói như hét tỏ uy lực của mình với Tần Tố Di sau đó tiếp tục nói: " Ngươi nghĩ mẫu hậu sau khi biết ngươi là một nữ tử đã sớm... bị thất.. tiết thì liệu người có đồng ý cho ngươi và nhị hoàng huynh nên duyên? Người chắc chắn sẽ xé bỏ thánh chỉ để bảo vệ danh dự hoàng tộc! "
" Ta vẫn chưa hiểu, muội tại sao lại nói ta như vậy? " Tần Tố Di giả vờ nghe không hiểu, mặt ngơ ngác lạnh lùng dò hỏi.
" Ngươi nghĩ bản công chúa là ai? Ta còn biết ngươi là nhị tiểu thư của tướng quân Thiên Quốc, là ác nữ và bị vương gia Dật Phong đưa là từ hôn,..! " Khởi Gia Đan khinh thường nhìn vào Tần Tố Di với phong thái cao quý.
Tần Tố Di cười " Nga! " một tiếng, việc đó vẫn còn văn danh đến tận bây giờ. Trải qua ba năm rưỡi, nàng giờ tròn 20 tuổi nhưng vẫn không sao quên được bọn hắn đã từng nhạo báng thanh danh của nàng, phỉ báng cả A Diên, lúc đó ra đường vẫn luôn phải hứng chịu những trận ném trứng thối và cà chua vào người tất cả đều nhờ Dật Phong, Khanh Hãn và Thanh Vi Du góp mặt. Và bọn chúng đã cướp đi người mà nàng quan tâm nhất, thù này không báo nàng chết sẽ bị nguyền rủa chắc chắn nàng phải làm bọn chúng đau khổ như đã từng đối xử với nàng.
Khởi Gian Đan nhìn Tần Tố Di trầm ngâm suy nghĩ có chút chạnh lòng, không phải là nàng đã nhắc đến cái gì không nên nhắc rồi chứ? Nàng tuy có ghét Tần Tố Di nhưng sao phỉ báng nàng ta lại làm nàng có cảm giác tội lỗi? Chắc tại vì nàng ta có hoàng huynh sau lưng nên mình mới sợ nàng ta, sợ nàng ta nói với hoàng huynh để hắn xử phạt nàng đây mà. Chắc là như vậy thật rồi. Nghĩ đến đây, Khởi Gia Đan nhẹ ho làm Tần Tố Di nhìn lên cười với nàng một cách nhẹ nhàng rồi nghe Khởi Gia Đan nói: " Ta chỉ vô tình nhắc tới, ngươi đừng có suy nghĩ sâu xa là ta làm tổn thương ngươi, ngươi mà dám nói câu gì với hoàng huynh ta sẽ không để ngươi an toàn đâu, bổn công chúa tới giờ thỉnh an mẫu hậu rồi. Ngươi cùng hoàng huynh cũng tới luôn đi! "
" Là! Muội tới trước, đừng đợi tẩu với nhị huynh của muội! " Tần Tố Di cười tươi gật đầu làm Khởi Gia Đan có chút ngạc nhiên sao nàng có thể tĩnh tâm đến như vậy khi nàng nói lại chuyện cũ, tính cách nàng ta theo báo cáo chua ngoa đanh đá như thế mà sao...?
" Ngươi nghĩ ngươi là ai? Làm gì có chuyện bổn công chúa chờ người? " Khởi Gia Đan bối rối ném cho Tần Tố Di con mắt khinh thường rồi dùng khinh công bay thẳng lại nơi mình trong hoàng cung mà không tới thẳng chỗ của thái hậu vì Tần Tố Di biết nàng còn phải thay y phục hoàng cung dành riêng cho công chúa, mà y phục như nãy là đồng bộ của môn phái.
Nghĩ đến những điều Gia Đan vừa nói lúc nãy, Tần Tố Di cười nhẹ, đúng là huynh muội có khác, tuy ngoài miệng nói là không quan tâm nhưng trong lòng lại chứa hàm ý vô cùng sâu xa thấu đáo. Giống như nàng năm 17 tuổi.... Ăn nói cũng độc miệng, độc lưỡi nhưnng trong lòng nàng không hề muốn thương tổn tới ai. Ngồi một lúc trong đình, nhận ra đã gần tới giờ thỉnh an, nàng tiêu sái trở lại phòng đã thấy Khởi Tôn đang được Khởi Hàn Lãnh ngồi búi tóc một cách thuần nhuyễn, còn Khởi Hàn Lãnh một đầu tóc dài chưa kịp búi cao thì vội thở dài tới gần bàn, lấy lược ngọc thạch tới chải tóc cho hắn.
" Làm phiền ngươi rồi! " Khởi Hàn Lãnh cùng lúc đó cũng đã búi tóc xong cho Khởi Tôn, Khởi Tôn cười rồi chạy thẳng thẳng ra ngoài để lại một nam một nữ trong phòng với không gian tràn ngập ngượng ngùng.
Nhìn mái tóc dài ngang lưng mềm mượt như nữ tử làm Tần Tố Di ghen tị, lược chải cũng nhẹ nhàng hơn, sau đó thuần thục đem tóc vấn lên cao cố định bằng huyền thiếc bạc khảm ngọc trai đen. Nhìn thành quả của mình nàng vui vẻ, lần đầu đã vấn được như vậy là có tay nghề rồi. Đương nhiên đây là lần đầu vì Khanh Hãn và Vân Phong chưa bao giờ nhờ nàng vấn tóc, hắn luôn luôn vấn nửa đầu bằng cách nào đó làm nàng thấy hoa mắt, còn Khởi Hàn Lãnh thì hắn nói không chú trọng ngoại hình cứ đơn giản là được nên điều này làm nàng thoải mái khi vấn tóc cho hắn. Vơi thực lực cường đại cộng thêm cái danh đó nàng ngĩ chắc không ai dám nói thì làm gì dám chê.
" Tới giờ thỉnh an mẫu hậu! " Tần Tố Di nhẹ giọng nói với Khởi Hàn Lành làm hắn bị bất ngờ sau đó phì cười quay lại nhìn nàng che miệng nói: " Ngươi gọi là mẫu hậu? "
Nhận ra được vấn đề mà hắn cười, Tầm Tố Di mặt lạnh nhìn ra ngoài, giọng bình tĩnh nhàn nhạt nói: " Nếu ngươi không thích ta có thể sửa lại! "
" Hảo, hảo! Tới thỉnh an mẫu hậu. Vương phi... Của ta! " Khởi Hàn Lãnh cười nhếch môi đứng dậy khỏi ghế đưa tay ra trước mặt Tần Tố Di như vẻ tùy tiện nhưng trong thâm tâm vô số kêu gào chờ mong.
" Tốt! Vương gia của ta! " Tần Tố Di không khách sáo đặt bàn tay của mình lên tay hắn nắm chặt bước ra ngoài cùng tiến tới thỉnh an thái hậu.
Hắn biết Tần Tố Di lúc đầu lợi dụng hắn như một công cụ trả thù, hắn cũng lợi dụng nàng để tìm hiểu hai quốc gia, cả nàng với hắn đều có suy nghĩ lợi dụng nhau nên việc thực hiện nó cũng dễ hơn không kiêng nể gì, nhưng hắn biết, đã là người của hắn thì hắn không cho phép ai làm tổn thương tới nàng dần dà suy nghĩ đó thấu vào tim hắn in sâu trong lòng của hắn, và sợi dây kết nối hai người sớm không phải quan hệ thông thường, hắn biết cả hắn và nàng đều đang mở lòng. Tin tưởng vào đối phương!