Bọn hạ nhân nhìn một màn quỷ dị trước mắt đều ngây ngốc không có phản ứng.
Tô Yên Vận trừng mắt nhìn nàng, chán ghét nhăn lại mi.
Còn Viêm Dạ diện vô biểu tình tiếp tục dùng bữa, bên cạnh còn thừa ra một đôi đũa chính là hắn cố ý sai người chuẩn bị cho nàng dùng.
Mạc Vi Miên vừa ăn đầu óc vừa trộm nghĩ, dù sao mình cũng phải ở lại đây một năm, cái gì bán mình, cái gì mười năm, nàng cũng đâu cần phải lo lắng.
Nói lầm bầm, chờ nàng ra khỏi phá vương phủ này, thì tự do rồi, lo gì chứ.
Viêm Dạ như vô tình tà liếc Mạc Vi Miên, nhếch môi không để lại vết tích mỉm cười.
Trong lòng nàng đang toan tình cái gì hắn đều biết rất rõ, nếu cứ để nàng dễ dàng chạy khỏi lòng bàn tay của mình thì hắn không còn gọi là Viêm Dạ.
“Vương gia, ta hình như là thiếp thân nha hoàn của ngài?”
Mạc Vi Miên ăn, đột nhiên giơ lên khuôn mặt hướng hắn hắc hắc nở nụ cười.
“hình như?”
Viêm Dạ bên môi gợi lên nụ cười khẽ, nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng.
“Ta nếu đã là thiếp thân nha hoàn của ngài, cùng người khác tự nhiên là bất đồng, ngoại trừ hầu hạ ngài ra, ta sẽ không cần phải làm gì nữa có phải không?”
Tiện nghi bị hắn chiếm, thế nào cũng phải đòi lại một ít công bằng ah.
Nàng không muốn tiếp tục chạy trốn nữa, mệt chết người.
Ách, tốt nhất là ngoại trừ hắn ra nàng chính là người lớn nhất trong phủ, như vậy thì không ai dám khi dễ tới nàng nữa.
Viêm Dạ khẽ liếc nhìn Mạc Vi Miên tựa hồ biết nàng đang lo lắng cái gì, trên mặt hắn hiện lên mỉm cười.
“Trong phủ ngoại trừ bản vương thì ngươi là lớn nhất, như vậy có thể được rồi chứ?” Viêm Dạ như vậy vừa nói, thì tương đương với cho nàng quyền lực.
Cảm giác được sủng ái, tựa hồ cũng không đên nỗi nào ah.
Chỉ có Viêm Dạ hắn mới có thể khi dễ nàng, người khác đều mơ tưởng động vào một cọng tóc của nàng a. Một loại dục vọng độc chiếm không hiểu nổi lên. Mạc Vi Miên nở nụ cười ngọt ngào, không lưu ý tới sắc mặt của hắn kia trong nháy mắt có tia biến hóa.
Nàng muốn ra phủ không có ai dám cản nàng rồi? Hắc hắc.
Tô Yên Vận giật mình đến cằm đều rớt xuống, thái độ của Vương gia đối với nữ nhân này đã đủ làm cho nàng tức giận rồi, lại còn cho nàng ta có quyền lực ở trong phủ. nàng oán hận cắn chặt môi dưới.
Hừ, nữ nhân đáng chết, các nàng từ giờ thù kết thành núi!