Xuyên Qua Thật Đặc Biệt: Sủng Tỳ Đùa Giỡn Vương Gia

Chương 16: Thảm, lại gặp được sắc lang vương gia 2




“Ngươi cho là bổn vương sẽ tin tưởng những lời của ngươi sao?” Viêm Dạ nhếch môi lạnh lùng cười.

“cái này, hiện tại có vẻ như không phải lúc để thảo luận vấn đề này, ngươi có buông tay ra để ta mặc đồ vào được chứ?” Mạc Vi Miên đỏ mặt nói, hơi chút cam chịu, dù sao đang trong tình trạng thế này không thể không buông tay chịu trói a.

Ê ê, ngươi nhìn kiểu gì đó?

Tuy nói thân thể của Mạc Vi Miên cô không phải là hoàn hảo nhưng cũng không đến nỗi xấu, cô cũng là nữ nhân nha! Bị người khinh bỉ như vậy, cô lập tức quên tình cảnh của mình, nâng mặt hung hăng trừng mắt nhìn lại Viêm Dạ.

Viêm Dạ ánh mắt lóe sáng, nữ nhân này, còn có lá gan trừng hắn?

khi hắn nghe người hầu nói thích khách là từ không trung rơi xuống, thì hắn đã thấy thật hoang đường rồi, căn bản đó là thứ vô căn cứ, thử hỏi sao có thể có người rơi xuống từ bầu trời được chứ?

“Ai phái ngươi tới?”

“Ê, ngươi là Vương gia, không phải tai điếc chứ?!”

Nghe như hắn thấy lời của cô thúi lắm không bằng, Mạc Vi Miên lập tức sôi huyết.

“Không ai dám ở trước mặt bổn vương mà hô to gọi nhỏ.” Viêm Dạ lạnh như băng quét mắt nhìn Mạc Vi Miên, ngữ khí lành lạnh nói,nữ nhân này lá gan không nhỏ.

Mạc Vi Miên không cần nhìn cũng có thể cảm giác được tsắc lang này đang nổi giận, bởi vì lực đạo hắn túm tay cô mạnh hơn a, hu hu, đau chết mất.

Thấy Mạc Vi Miên hai mắt hồng hồng trừng nhìn mình, trong mắt mang theo hơi nước, Viêm Dạ như bị ma xui quỷ khiến thế nào, trong lòng lại có loại cảm giác khác thường hiện lên, không khỏi lơi lỏng tay.

Mạc Vi Miên dùng sức giãy dụa, nghĩ muốn thoát khỏi tay hắn, nhớ tới chiêu thức mình đã từng dung với hắn cô không chút suy nghĩ liền nâng chân lên, nhắm vào của quý của hắn mà đá.

Viêm Dạ cho dù sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không có kinh hô ra tiếng, nhưng trên mặt vẫn là bởi vì đau mà trở nên có chút vặn vẹo, hắn nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân chết tiệt!

Thoát khỏi tay của Viêm Dạ, Mạc Vi Miên lập tức xoay người bỏ chạy, bối rối cầm lấy quần áo trên mặt đất, vội vội vàng vàng mặc vào, cũng không mặc cho cần thận trong đầu cô giờ chỉ nghĩ đuwọc duy nhất một chuyện là chạy khỏi đây là quan trọng nhất.

Viêm Dạ nửa ngày mới từ cơn đau ý thức lại đến khi lên bờ đã không còn thấy bóng dáng của Mạc Vi Miên đâu nữa.

Tô Yên Vận chuẩn bị thị tẩm vừa vặn đi đến phòng của Vương gia, vừa lúc đi ngang qua, xa xa nhìn thấy Viêm Dạ một thân chật vật, mặt nàng liền cả kinh.

“A, Vương gia, quần áo của ngài sao lại ướt như vậy?”