Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi Chủng Điền Ký

Chương 19: Gặp cố nhân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu khê

Thời gian nhanh như thoi đưa, chớp mắt đã là ngày 20 tháng 12, chỉ còn mười ngày nữa là đến tết, trong thôn khó có được sự náo nhiệt.

Phu lang Lí Chính sớm tới tìm Diệp Thanh Tri, cũng may hôm nay hắn cũng không đi sớm, khi phu lang Lí Chính tìm đúng lúc hắn đang ăn sáng.

Không có gì bất ngờ, khi phu lang Lí Chính nhìn thấy trên bàn ăn mỗi người đều có một chén cháo đặc, lại có ba món ăn cùng một đĩa lớn bánh bột ngô, thức ăn nhà Thanh ca nhi, vẫn luôn đặc biệt như vậy.

Diệp Thanh Tri mời phu lang Lí Chính lại ăn, nhanh tay múc một chén cháo, để tới trước mặt ông, nhìn thấy Thanh ca nhi đã múc xong, phu lang Lí Chính cũng không khách khí, xì xụp ăn mấy ngụm, cảm giác toàn thân đều ấm lên không ít.

"Ta đi kêu a bá tiến vào." Trình Huy mấy ngụm liền ăn xong bát cháo, cầm cái bánh bột ngô liền ra cửa.

Lí chính biết nhà Diệp Thanh Tri không thiếu miếng ăn này, cũng không khách khí, ăn hai chén cháo lớn và một cái bánh bột ngô, chọc đến mức phu lang Lí Chính trừng mắt nhìn nhiều lần, trước khi tới rõ ràng bọn họ đã ăn rồi, ở nhà người khác sao có thể không khách khí như thế.

Không nghĩ tới chính ông cũng ăn một chén cháo lớn, một cái bánh bột ngô, chủ yếu vẫn là Diệp Thanh Tri nấu cháo ngon, vả lại hắn làm bánh bột ngô cũng không phải là đơn thuần chỉ có bột ngô, bên trong còn bỏ thêm trứng gà, sao lại không thơm được.

Lúc vừa ra cửa, Cẩn ca nhi ôm lấy cẳng chân Diệp Thanh Tri, ngưỡng đầu nhỏ, chớp mắt to, "A ma, Cẩn ca nhi cũng muốn đi."

"Hôm nay chợ rất nhiều người, con ở lại trong nhà." Diệp Thanh Tri sờ sờ tóc tiểu ca nhi, trải qua non nửa năm điều dưỡng, tóc đen cũng mọc ra không ít.

"Cẩn ca nhi sẽ ngoan ngoãn đi theo bên người a ma." Cẩn ca nhi đảo đảo tròng mắt đen lúng liếng, nói.

Diệp Thanh Tri nhịn không được nhéo nhéo đôi má phúng phính của nó, cười nói: "Không được, Cẩn ca nhi phải ngoan ngoãn ở nhà chờ cha và a ma trở về, lần tới mang con đi biết không?" Đứa nhỏ này càng ngày càng hoạt bát, hắn thật cao hứng.

"Được rồi, cha và a ma một hồi liền trở về, ngoan ngoãn ở nhà chờ." Trình Huy thay xong y phục đi ra, ôm Cẩn ca nhi vào buồng trong, hôm nay người trong thôn đều đi lên trên trấn họp chợ, để mua đồ tết, cũng may Xuân a ma bởi vì muốn chiếu cố tiểu tôn tử trong nhà cho nên không đi, Cẩn ca nhi liền đưa tới bên ông, để ông chiếu cô một lúc.

Trấn trên người thật sự rất nhiều, cơ hồ nơi nơi đều có người, nếu không phải Trình Huy vẫn luôn nắm tay Diệp Thanh Tri, hai người sẽ bị tách ra, chẳng hạn như đã không thấy bóng phu lang Lí Chính.

Kỳ thật Trình Huy và Diệp Thanh Tri cũng không có thân nhân, nên cũng không cần mua nhiều đồ tết, lần trước đi đã mua cũng được phần lớn, hôm nay đi chủ yếu là đến xem có thiếu gì nữa không.

Hai người còn đang trong tân hôn, pháo nhất định phải mua, lại cần thịt tươi, hắn muốn mua về làm bánh bao, đồ ăn nói, Diệp Thanh Tri nhìn xung quanh, hiện tại không có nhà kính, tự nhiên không rau dưa tươi, cho nên chỉ có thể mua cá cùng gà vịt.

Còn có bánh mật và bánh dày*, hai cái này đều dùng gạo nếp làm, giá cũng không tiện nghi, Diệp Thanh Tri mỗi thứ mua mười cân, cũng không mua nhiều lắm, lúc nhìn thấy đường, lại mua thêm một ít, ăn tết cần nhiều hơn.

Nói là không mua gì, thế nhưng sau khi đi một vòng quanh chợ, sọt sau lưng Trình Huy lập tức liền chứa đầy, Diệp Thanh Tri nhìn nhìn, cảm thấy không có gì cần mua nữa, liền định đi đến cửa thành chờ Lí Chính và phu lang ông.

"Đợi đã, còn câu đối chưa mua." Trình Huy nói.

Diệp Thanh Tri lắc đầu, nói, "Cái kia không cần mua, chỉ cần mua chút giấy hồng, về nhà tự ta viết."

"Tri ca nhi?" Mới đi vào hiệu sách, liền nghe được một ca nhi nhẹ giọng kêu lên.

Diệp Thanh Tri cúi đầu tiếp tục chọn giấy hồng, hắn từ khi xuyên qua đến nơi đây, trước nay chưa từng nghe qua loại xưng hô này, cho nên nghe thấy cái này tên, không có một chút phản ứng.

Vẫn là Trình Huy thấy ca nhi kia không ngừng nhìn phu lang nhà mình, mới nói bên tai Diệp Thanh Tri nói: "Ca nhi kia ngươi quen không?"

Nghe được Trình Huy nói, Diệp Thanh Tri nghiêng đầu nhìn mắt, đầu tiên là lắc đầu, ngay sau đó sửng sốt, người này có chút ấn tượng, cúi đầu nghĩ nghĩ, người này giống như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng lại nghĩ không ra.

Người nọ thấy Diệp Thanh Tri nhìn lại đây, liền cười đi tới, "Không nghĩ tới thật đúng là ngươi, thật là trùng hợp."

Vừa đến gần, bỏ qua lớp trang điểm diễm lệ và đầu cắm đầy trâm kia, Diệp Thanh Tri cuối cùng có chút ấn tượng, người này không phải bị bán vào cùng nơi với hắn, Diệp Thảo Nhi, nga, lúc tới trong lâu, đã đổi tên kêu Diệp Thanh Liễu, so với nguyên thân thì bán sớm một năm, hai người quan hệ giống nhau, cho nên ấn tượng không nhiều lắm, không nghĩ tới sẽ gặp được tại đây.

Phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn Trình Huy một cái, thấy y không có gì phản ứng, đột nhiên Diệp Thanh Tri giật mình, từ khi nào, hắn lại để ý tới điều đó?

"Là Liễu ca nhi a? Quả nhiên có duyên, ngươi sao lại ở đây?" Nếu hắn nhớ không lầm, người lúc trước mua Diệp Thanh liễu hình như là một vị lão gia cử nhân còn chưa có thành hôn, trong lâu có không ít ca nhi còn hâm mộ, hiện tại sao lại ở trong trấn nhỏ này.

Diệp Thanh Liễu cười một chút, khóe mắt đuôi lông mày toàn là phong tình, "Chính quân ta nhân từ, cho ta trở về thăm nhà, ngày mai liền phải đi."

Chính quân? Diệp Thanh Tri nhìn nhìn Diệp Thanh Liễu một cái, vậy hiện giờ hắn chính thức được đề làm thiếp?

Như biết nghi hoặc của Diệp Thanh Tri, Diệp Thanh Liễu cười nói: "Nơi này không phải nơi để nói chuyện, chúng ta đi tửu lầu đối diện ôn chuyện." Ánh mắt đảo qua Trình Huy, gật đầu cười.

Diệp Thanh Tri cũng nhìn Trình Huy một cái, nói: "Đây là phu quân nhà ta, họ Trình."

Diệp Thanh Liễu nhún thân, "Gặp qua ca phu."

Trình Huy sắc mặt bất biến, chỉ gật đầu, cùng Diệp Thanh Tri đến tửu lầu đối diện, rồi sau đó chỉ ngồi ở dưới lầu, không nghe Diệp Thanh Tri cùng ca nhi xa lạ kia nói gì.

"Y đối với ngươi thật tốt." Diệp Thanh Liễu xuyên qua cửa sổ nhìn Trình Huy dưới lầu, đáy mắt hiện lên chút hâm mộ.

"Nhưng không mang được cho ngươi vinh hoa phú quý." Diệp Thanh Tri cười nói, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người đối diện, càng yêu phú quý hơn.

Lời này quả nhiên làm Diệp Thanh Liễu thu hồi suy nghĩ, cũng không sai, người nọ vừa thấy chính là người nông thôn, một năm tích cóp còn chưa đủ hắn mua một thân xiêm y.

Ánh mắt chuyển đến trên người Diệp Thanh Tri, một kiện trường bào màu xanh lá, có điều chỉ là vải bông, trên đầu chỉ một cây trâm gỗ đàn, lại không có vật phẩm trang sức khác, vật duy nhất có giá trị, đó là áo choàng ở bên hông, có điều vẫn là nửa cũ nửa mới.

"Ngươi sao lại gả cho hắn?" Trong lâu tất cả ca nhi đều tỉ mỉ bồi dưỡng, giá cả tự nhiên không tiện nghi, ít nhất đến năm ngàn lượng bạc, mà giống như Diệp Thanh Tri, tuyệt đối không có khả năng ít hơn một vạn lượng, cho nên tuyệt đối không phải phu quân hiện tại của Diệp Thanh Tri có thể mua.

Diệp Thanh Tri nghe vậy cười, hỏi ngược lại: "Khó khăn lắm mới gả cho phu quân hiện tại, lại nói tiếp, lão gia nhà ngươi hiện tại vào triều làm quan?"

"Không sai, lão gia nhà ta hiện giờ là huyện lệnh lão gia, Tri ca nhi nếu gặp việc khó, chỉ cần tới tìm ta." Diệp Thanh Liễu mắt mang vẻ kiêu ngạo.

Diệp Thanh Tri không biết hắn, nhưng hắn lại nhớ kỹ Diệp Thanh Tri, tuy lúc trước bọn họ từ một nơi, cùng bị bán vào trong lâu.

Trong lâu có phân cấp bậc, mà Diệp Thanh Tri bị phân tới giáp đẳng, mà hắn lại ở Ất đẳng, hắn sớm đã bị kéo ra ngoài tiếp khách bồi rượu, còn Diệp Thanh Tri lại có thể ở hậu viện an tâm viết chữ vẽ tranh.

Hôm nay thấy Diệp Thanh Tri hiện giờ, trong nháy mắt, trong lòng Diệp Thanh Liễu hiện lên một mạt đắc ý.

Diệp Thanh Tri nhìn Diệp Thanh Liễu một cái, trong lòng cười, "Mới vừa nghe ngươi nói đến chính quân, lão gia nhà ngươi đã thành hôn?"

Nói tới đây, sắc mặt Diệp Thanh Liễu thay đổi, có điều nhanh chóng cười nói: "Không sai, sau khi lão gia thành hôn, ta cũng được nâng lên thị quân."

Diệp Thanh Tri gật gật đầu, uống ngụm trà, mới nói: "Ta muốn nhờ ngươi một chuyện, mong rằng Liễu ca nhi đáp ứng?"

Trong lòng Diệp Thanh Liễu càng thêm đắc ý, nâng nâng cằm, nói: "Nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định hỗ trợ." Diệp Thanh Tri thế nhưng lại cầu hắn, thật là phong thuỷ luân chuyển.

"Còn mong Liễu ca nhi ngàn vạn đừng nói ta ở trấm cho người trong nhà, tốt nhất là ai cũng không nói." Diệp Thanh Liễu cùng thôn với hắn, nếu nói cho cha và a ma Diệp Thanh Liễu, như vậy cha và kế a ma Diệp Thanh Tri cũng sẽ nhanh chóng biết được.

Diệp Thanh Liễu nhìn hắn một cái, lập tức đã biết hắn vì sao lại làm như vậy, gật gật đầu, "Ta đã biết." Trong lòng nghĩ, nhất định Diệp Thanh Tri là cảm thấy mình gả cho nông dân, không có mặt mũi trở về.

Theo lý thuyết, hẳn là nên nói việc Diệp Thanh Tri ở đây nói ra, như vậy mới càng có sự chênh lệch, bất quá nghĩ nghĩ, nói chung Diệp Thanh Tri và hắn cũng không có thù oán gì, hơn nữa hiện giờ lại nghèo túng, cho nên cũng không cần phải nói ra.

Diệp Thanh Tri cảm tạ hắn, sau đó đứng dậy rời đi, Trình Huy còn ở dưới lầu chờ, còn có Cẩn ca nhi, cũng không biết ở nhà có sốt ruột hay không.

Ra tửu lầu, Diệp Thanh Tri thấy Diệp Thanh Liễu trái phải có người hầu, phong cảnh vô hạn bước đi, cười cười, làm gì có người nào mà mọi chuyện như ý, người làm thiếp, trở về nhà mẹ để còn cần chính quân đồng ý, thì có gì tốt chứ.

Hắn chỉ cần một người ấm lạnh cạnh bên, một hài tử đáng yêu lanh lợi là đủ rồi.

(*) gốc là麻糍, kiểu ná ná như mochi á, mình nghĩ vậy -.-