Edit: tiểu khê
Trận tuyết này chừng ba ngày sau mới ngừng, bên ngoài tích một lớp tuyết thật dày, chỉ xét về phong cảnh mà nói, thực đẹp, nhưng Diệp Thanh Tri tình nguyện không cần nhìn loại cảnh đẹp này.
Tuyết lớn như vậy, nếu là nhà tranh, phỏng chừng không trụ nổi sẽ sụp xuống.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, liền nghe Trần phu lang nói Trần Gia thôn có một hộ bị sụp mái nhà, chuyện này cũng không biết nói thế nào cho phải.
Lúc nói lời này, đôi mắt Trần phu lang thỉnh thoảng cứ nhìn về phía Trình Huy, Diệp Thanh Tri có chút không rõ nguyên do, nghiêng đầu nhìn phía Trình Huy, đây là làm sao vậy?
Đáng tiếc Trình Huy đang cúi đầu quét tuyết, mà Trần phu lang cũng không nói tỉ mỉ, thế nhưng lại làm Diệp Thanh Tri không quá thích quan tâm chuyện người khác nổi lên lòng hiếu kỳ, chủ yếu là vì thấy việc này có quan hệ với Trình Huy, hắn mới muốn biết.
Chờ quét gần hết tuyết, Trần phu lang cũng đứng dậy cáo từ, Diệp Thanh Tri lúc này mới hỏi: "Hộ nhân gia ở thôn Trần Gia sụp phòng kia, có chút quan hệ với ngươi?" Trình Huy xuất thân từ Trần Gia thôn, không phải không có khả năng.
Trình Huy nhìn Diệp Thanh Tri một cái, lát sau mới nói: "Là nhà Nhị bá ta."
Đều nói trưởng tử địa vị tối cao, em út được sủng ái nhất, lão nhị kẹp ở giữa không ai thương, lời này mà xét trên người Nhị bá, tuyệt đối là lời lẽ chí lý.
Nhị bá trong miệng Trình Huy là thân Nhị bá, mà cha Trình Huy còn là ấu tử, từ nhỏ Trình Nhị bá không được cha mẹ yêu thích, chờ cưới được phu lang càng rõ ràng, đợi khi chaTrình Huy cũng cưới phu lang, Trình gia liền phân gia, bên ngoài phân thành ba nhà đều không sai biệt lắm, nhưng lão đại phân đến tổ trạch, em út có a ma hỗ trợ, cũng xây được tân phòng, duy độc Trình Nhị bá, chỉ có chút đồ, sao có thể xây được phòng ở.
Đều nói cuộc sống càng nghèo càng sinh, càng sinh càng nghèo, Trình Nhị bá chính là một ví dụ điển hình, trước khi phân gia phu lang sinh cho hắn sinh một tiểu tử, sau khi phân gia, lại càng giống như heo sinh, chỉ năm năm mà sinh ba tiểu tử, thẳng đến ba năm sau, mới lại sinh một ca nhi.
Bốn cái tiểu tử và một ca nhi, ca nhi còn dễ nói, tìm nhà có sính lễ đâu thiếu, lập tức là có thể gả ra ngoài, nhưng bốn tiểu tử trong nhà, mỗi người cao to, lượng cơm ăn không nhỏ, cái nào làm mai mà không cần bạc.
Trong nhà được phân vốn dĩ không nhiều lắm, chỉ đủ ấm no, lấy đâu ra bạc làm mai.
Trong nhà lão đại, vẫn là chờ tiểu ca nhi lớn lên để gả mới có tiền lấy phu lang, lão nhị thật ra tự mình cưới phu lang, đáng tiếc là góa phu lang từng có ca phu, lão tam đến nay chưa đón dâu, càng miễn bàn lão tứ phía dưới.
Vốn dĩ cuộc sống đã túng quẫn, lần này nhà bọn họ bị sụp, càng thêm dậu đổ bìm leo, Trình a ma nếu là cô sao Trình Huy, tự nhiên cũng là cô sao hài tử nhà Trình Nhị bá, sao lại không lo lắng chứ, nghĩ Trình Huy còn có cái phòng ở không kia, sai tiểu tử nhà mình đến thôn Lĩnh Nam thôn một chuyến, hỏi ý tứ Trình Huy một chút, để y có thể giúp đỡ một chút, rốt cuộc người viết xuống thư đoạn tuyệt chính là đại ca Trình Huy, mà không phải Trình Nhị bá.
Càng quan trọng hơn là, lúc trước khi Trình Huy bị đuổi ra, vẫn là Trình Nhị bá thu lưu hắn một đêm, cho bọn họ hai củ khoai lang đỏ cùng một chén nước cơm, bằng không đêm đó không nói đến Huy, Cẩn ca nhi sẽ chịu không nổi.
Đã biết nguyên do như vậy, Diệp Thanh Tri trầm tư một chút, mới nói: "Vậy đem phòng ở cho bọn họ mượn ở một thời gian, chờ đầu xuân, lại làm cho bọn họ dọn ra ngoài, coi như trả ơn một đêm và một bữa cơm."
Trình Huy đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Ngươi đồng ý?" Cũng vì ca sao y khi bọn họ mới tân hôn được hai ngày liền tìm đến làm loạn, nhà Nhị bá cũng chưa từng gặp người, còn nghĩ rằng hắn không thích thân thích bên kia.
"Ta là người không biết phân biệt thị phi như vậy sao?" Diệp Thanh Tri liếc y một cái, "Đại ca kia là ta không thừa nhận, còn Nhị bá ngươi là người như thế nào ta cũng không biết, thế nhưng một đêm thu lưu kia cùng một chén nước cơm, xác thật đã cứu ngươi và Cẩn ca nhi, cho nên ân tình này tất nhiên phải báo."
"Tất nhiên, tất nhiên." Trình Huy gật đầu, câu môi cười nói.
Kỳ thật Trình a ma lén đi tìm y, Nhị bá tuy đối hắn không tính là tốt, nhưng là ân tình đêm đó y xác thật nhớ rõ, dù sao phòng kia cũng để không, không có gì là không thể đáp ứng, kết quả Trình a ma lại nói sợ Thanh ca nhi không đáp ứng.
Trình Huy lúc ấy liền cảm thấy Diệp Thanh Tri sẽ không không đồng ý, Trình a ma lại nói: "Ngươi nghĩ lại xem, lúc hai người các ngươi thành hôn, bên ngươi không có ai làm trưởng bối, sau khi thành hôn Nhị bá đến tìm các ngươi, ngay cả nhờ người nhắn gửi câu chúc mừng cũng không có, ngươi nghĩ phu lang nhà ngươi có thể không để ý sao?"
Cho nên Trình Huy mới có thể cẩn thận hỏi Diệp Thanh Tri, khiến Diệp Thanh Tri dở khóc dở cười.
"Sau này ngươi muốn làm gì, thì cứ làm đi, ta cũng đâu quản ngươi đâu." Nói xong, Diệp Thanh Tri lại trừng y một cái, trong lòng không cảm thấy vì Trình Huy không tin tưởng hắn, mà ngược lại cảm thấy bởi vì y coi trọng hắn, mới có thể như vậy khẩn trương để ý hắn như vậy.
"Không có việc gì, ta thích thương lượng với ngươi." Trình Huy cầm tay trắng nõn của Diệp Thanh Tri, cười nói.
Chọc đến Diệp Thanh Tri lại liếc y một cái, cũng không rút về tay, "Ngươi học lời này khi nào a?"
"Cái gì?" Trình Huy vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Làm trong lòng Diệp Thanh Tri càng cao hứng, cũng mặc kệ là thật là giả, chỉ cần hắn cho là thật sự là được.
"Được rồi, nói vậy Nhị bá ngươi cũng chờ lâu rồi, mau đi đi." Rút về tay, từ tủ đầu giường tử lấy ra một chuỗi chìa khóa, đây là chìa khóa nhà Trình Huy ở Trần Gia thôn.
Trước khi đi, Trình Huy hôn một cái vào trán Diệp Thanh Tri, nhanh chóng rời đi.
"Nhị bá." Không có mặt Diệp Thanh Tri, mặt Trình Huy vĩnh viễn không có biểu tình, một bộ mặt cương thi, đây cũng là lý do mọi người cảm thấy vị đạo sĩ kia nói cũng không sai.
Trình Nhị bá thấy Trình Huy, sắc mặt có chút xấu hổ, không nghĩ tới kết quả lại là đứa cháu trai không thân nhất sẽ giúp hắn.
Phía sau Nhị bá sao thấy Trình Huy, vội cười nói: "Huy tiểu tử, lần này thật đúng là phải cảm ơn ngươi, cũng không biết gặp nghiệt gì, phòng kia nói sụp liền sụp, trong bụng đường nhị ca sao còn mang cháu trai nhỏ ngươi, này nếu xảy ra chuyện gì, ta cũng là sống không nổi nữa."
Trình Huy đứng ở kia như pho tượng, không nói nửa câu, làm Nhị bá sao cũng xấu hổ, cuối cùng ngượng ngùng câm miệng, hai ca sao đằng sau cũng không dám mở miệng.
Trình Huy mở cửa ra, nói: "Này nhà đã lâu không có người ở nên bụi bẩn, chỉ cần Nhị bá sao chính mình quét tước là có thể ở được."
"Có sao đâu, cảm ơn ngươi hỗ trợ đều không kịp đâu!" Nhị bá sao là thiệt tình thực lòng.
Đều nói dệt hoa trên gấm dễ hơn đưa than ngày tuyết, đây là đạo lý hắn đã sớm biết đến, cho nên lúc này Trình Huy có thể đem phòng ở cho bọn hắn ở lại, đã là đại ân đức.
Trình Huy gật gật đầu, lại từ trên xe bò dọn lấy xuống hai sọt to, một sọt là cải trắng, một sọt là khoai lang đỏ, mặt khác còn có một bình dưa muối, một túi gạo trắng.
Trình Nhị bá và Nhị bá sao nhìn thấy mấy thứ này, rất là kinh ngạc, Trình Huy hiển nhiên không có khả năng cẩn thận như vậy, chỉ cần nghĩ chút liền biết, chỉ có thể là phu lang Trình Huychưa từng gặp mặt kia.
Trong lúc nhất thời, hai vị lão nhân càng có vẻ ngượng ngùng, hai vị nhi sao phía sau bọn họ lại rất cao hứng, cải trắng và khoai lang đỏ liền không nói tới, túi gạo trắng cùng dưa muối kia, chính là khiến bọn họ nhìn mà nước miếng đều chảy ra.
Gạo trắng liền không nói, cơ hồ rất ít khi ăn đến, mà dưa muối cũng vậy, ở nông thôn làm phần lớn là rau khô, bởi vì làm dưa muối tốn rất nhiều muối, muối quá quý, ít có người nguyện ý dùng muối để muối dưa.
Nhìn còn nước còn đọng lại ở dưa muối, ca sao con trai cả Trình Nhị bá gia đã cầm không được muốn cầm chén muốn lấy, những cái đó nhưng đều có chứa nước, lúc xào rau cho một chút là đã có hương vị rồi.
Lúc nấu cháo không cần bỏ muối,nên một bình dưa muối như vậy, ít nhất có thể ăn được một tháng, như vậy hơn một tháng cũng không cần mua muối.
Trình Huy tất nhiên sẽ không để ý tới bọn họ suy nghĩ cái gì, chỉ nói: "Nhị bá gia nhưng có gì đựng không, đem cái này bỏ vào đi, rổ cùng bình ta còn phải mang về nhà."
"Có, có." Nhị bá sao vội vàng sai nhị nhi sao đi đem chậu cùng bình lấy tới, mấy thứ này, chính là thứ cứu mạng sống bọn họ vào mùa đông.
Tuy là ngàn ân vạn tạ, nhưng là bởi vì muốn dọn đồ, thế nhưng cũng chưa ai hỏi Trình Huy một tiếng có ăn không.
Giừa trưa, Diệp Thanh Tri ôm Cẩn ca nhi nằm trên giường, một bên đọc cho nó nghe Tam Tự Kinh, một bên thêu đồ vật.
Thấy Trình Huy trở về, Diệp Thanh Tri cong môi tươi cười, ôn hòa hỏi: "Đã ăn chưa? Trong bếp ta có phần lại cho ngươi, lửa còn chưa tắt, vẫn còn nóng."
Hình ảnh ấm áp, đọng lại đáy mắt Trình Huy, một câu hỏi đơn giản, tiến vào tai Trình Huy, chảy tới trong lòng, trong nháy mắt, cái gì Đại bá Nhị bá, đại ca đại đường ca, chỉ có bọn họ, mới là người nhà của y.
- ------
sao không ai đọc hết vậy.....jhiu....hiu...buồn quá ;(