Juwakira nhàm chán ngồi trong thư phòng xem xét sách thuật.
Nghiên cứu cổ thuật. Cậu thật sự rất có hứng thú với những thứ cổ thuật này, đặc biệt là cấm thuật. Cậu thật sự rất thích cấm thuật, nếu đã gọi là cấm thuật chắc hẵng nó sẽ chứa những thuật rất ghê gớm.
Juwakira thích nó bởi vì nó rất kì diệu.
Cấm thuật cậu học là hai cái khác nhau, một thuật là triệu hồi linh hồn. Và một cái là chiếm giữ linh hồn.
Thuật triệu hồi linh hồn cho phép chúng ta kêu gọi một linh hồn bao gồm người, linh thú, ác quỷ... Chỉ cần là linh hồn liền nằm trong phạm vi triệu hồi của nó. Và quan trọng hơn nó có thể hồi sinh .
Thuật chiếm hữu linh hồn cho phép người triệu hồi giam giữ linh hồn đó vào trong cơ thể mình ngay khi hồn mình đang tồn tại bên trong cơ thể, nói cách khác đây là cưỡng chế linh hồn bị triệu hồi. Thuật này là dạng được gọi là tà thuật, bởi vì, bất kể là người, linh thú cường đại, hay một ác quỷ thực thụ đều bị cưỡng chế . Chiếm hữu linh hồn đã thất truyền từ lâu, tương truyền thuật chiếm hữu linh hồn là một con người đã tự cưỡng chế ác quỷ trong người viết ra.
Thuật này cho phép chúng ta dùng năng lực của linh hồn được triệu hồi trong một khoảng thời gian nhất định nhưng nếu muốn cưỡng chế linh hồn vào trong cơ thể trước hết phải đánh thắng nó.
Đọc xong một quyển cấm thuật được viết bằng cổ tự. Juwakira há mồm trợn mắt. Nguyên lai lúc hồi sinh Kikyo cậu đã sử dụng thuật triệu hồi linh hồn. Và lúc đánh với Misaki thuật mà cậu dùng là chiếm hữu linh hồn, hơn nữa cậu đã cưỡng chế linh hồn của một ác quỷ trong người.
Hai cái này từ lâu đã có sẵn trong người cậu rồi sao, hóa ra trước kia 'Juwakira' quá khứ đã sử dụng cấm thuật nhuần nhuyễn như vậy hèn gì cậu cứ có cảm giác những việc đó dễ như trở bàn tay. Thật may quá, như vậy thì cậu khỏi phải học thuật này vì thuật này đã có sẵn trong người cậu.
Juwakira hí hửng nghiên cứu về thần chú triệu hồi, muốn triệu hồi một con người thì rất dễ nhưng triệu hồi linh thú, thần thú thậm chí là ác quỷ cần phải sở hữu một lực lượng mạnh mẽ.
Khoang đã, nếu như vậy. Cậu có thể hồi sinh phụ thân rồi, có như thế mẫu thân của cậu sẽ không đau buồn nữa.
Cậu nhanh chóng chạy đi ra khỏi thư phòng, vì mẫu thân của cậu, cậu phải cố gắng.
Juwakira chạy ngay đến chỗ hắn.
" Sesshomaru"
Juwakira từ ngoài xông vào, cuộc họp giữa các Yêu Lão và Yêu Vương tạm hoãn lại. Sesshomaru nhíu mày, bước xuống bên cậu :" Có chuyện gì lại đến đây "
" Ta... Sesshomaru ...ngươi làm ơn trả cho ta mảnh vân thạch đi "
Sesshomaru cau mày :"Hôm nay đến đây thôi, lúc khác sẽ bàn tiếp "
Sesshomaru kéo Juwakira về phòng , đóng cửa, cho thị nữ lui xuống hết :" Ngươi cần nó làm gì ?"
" Cứu phụ thân ta "
" Không phải phụ thân ngươi chết rồi sao?"
" Ta cần nó để hồi sinh phụ thân "
" Hồi sinh cần có cơ thể và linh hồn cho dù có triệu hồi linh hồn về thì cơ thể cũng không có "
" Ta,...ta quên mất điều này nhưng mẫu thân ta từng nói cơ thể của phụ thân đã bị mẫu thân thu vào mảnh vân thạch, Sesshomaru..." Juwakira nhìn hắn bằng đôi mắt khẩn cầu.
Sesshomaru lấy từ áo trong ra một mảnh vân thạch, đưa cho cậu :" Ngươi phải đảm bảo việc hồi sinh không ảnh hưởng đến ngươi và hài tử "
" Ta đảm bảo " Juwakira rất chắc nịt mà khẳng định. Dù gì cũng từng hồi sinh một lần rồi mà.
Juwakira ra vườn hoa đào sau hoa viên cậu vẽ một vòng trò cổ tự. Mảnh vân thạch sáng rực rồi xuất hiện cơ thể của phụ thân. Cậu đưa hai tay lên cao tụ một quả cầu, miệng đọc chú. Quả cầu năng lượng sáng vàng chói lóa bao lấy cơ thể, từng luồn sáng cứ lượn lờ, xuyên qua cơ thể lạnh lẽo kia.
Một lúc sau, quả cầu cùng vòng cổ tự biến mất, Juwakira khụy xuống thở hổn hển, Sesshomaru đỡ cậu :" Không sao chứ "
" Không sao, chỉ là hơi mệt thôi, ngươi đến xem thân nhiệt của phụ thân ta đã ấm chưa "
Sesshomaru đi đến sờ vào cổ :" Có hơi ấm rồi "
Juwakira cười mừng rỡ :" Thật tốt quá...." Vừa nói xong cậu kiệt sức ngất xỉu.