Tsukimaru trừng mắt, nổi giận khi chứng kiến Juwakira mừng rỡ tươi cười khi thấy Sesshomaru. Những gì y làm cho cậu vẫn chưa đủ để cậu yêu y sao.
Y trưng ra bộ dáng lạnh lẽo không thể lạnh lẽo hơn , nhìn biểu đệ của mình rồi quay sang nâng cằm của cậu :" Ngươi vui mừng? Hắn có yêu ngươi không, hắn không cần ngươi, lúc ngươi bị thương ai là người chăm lo cho ngươi, hắn có không, hắn đưa ngươi vào lãnh cung người đầu tiên vào thăm ngươi là ta... tại sao ngươi..."
Tsukimaru thở dài, rốt cuộc thì làm sao mới được đây.
" Ta ...Tsukimaru lòng tốt của ngươi ta xin ghi nhận...nhưng cho dù hắn có hay không còn nhớ ta thì ta vẫn yêu hắn, hôn ước giữa hai chúng ta...ngươi đừng để trong lòng " Juwakira ấp úng, Tsukimaru rất tốt nhưng biết làm sao được khi tim cậu hắn đang nắm giữ. Hơn nữa cậu không muốn hài tử không có cha.
" Ngươi...Juwakira ta yêu ngươi, nếu ta gặp được ngươi sớm hơn thì có lẽ ngươi đã trở thành phu nhân của ta rồi, nhưng vì sao một người như hắn đối xử với ngươi như vậy ngươi lại nhất kiến chung tình, chuyện Sesshomaru gây ra cho ngươi chẳng lẽ ngươi không nhớ "
Nhớ, ta đương nhiên nhớ. Vì vậy nên ta không trông chờ nhiều vào hắn. Ta chỉ là muốn tạo một gia đình trên danh nghĩa, có đủ cha mẹ cho Jiromaru, ngoài ra chẳng còn gì.
Juwakira mỉm cười nhìn y :" Thật cảm ơn đã nhắc nhở, ngươi rất tốt nhưng ta không thể "
Không. Ta sẽ đưa ngươi đi cùng ta, sống cuộc sống hai mình hạnh phúc.
Tsukimaru rút kiếm yêu khí bắt đầu tỏa ra từ cơ thể y.
Sesshomaru cũng vậy, cơ thể bắt đầu tỏa yêu lực mạnh mẽ.
Gió cuồn cuộn thổi qua, mây mù kéo đến, ánh mặt trời bị che đi , để lại khoảng không gian u tối, mờ mịt.
' RẦM' Một tiếng sét vang dội mở đầu cho cuộc chiến giữa hai huynh đệ.
" Dừng, đừng đánh " Juwakira cự quậy, yêu đằng càng lúc càng siết chặt, cổ tay đã đầy máu chảy xuống cánh tay trắng nõn của cậu.
Sesshomaru dùng Nanh Quỷ đấu với Hàn Băng của Tsukimaru.
Juwakira càng thêm lo lắng, kiếm đó là kiếm mà cậu đã tặng cho Tsukimaru khi y tặng cho mẫu thân cậu mảnh vân thạch.
Hàn Băng đúng như cái tên gọi của nó, chỉ cần bị nó đánh trúng vết thương lạnh băng, đau đớn thấu xương, cho dù là yêu quái mạnh như nào cũng không thể chống lại độ lạnh nó gây ra. Lạnh từ trong xương tủy làm cho kẻ thù mất sức, quằn quại, đau nhứt toàn thân.
" Cẩn thận Sesshomaru ..."
Sesshomaru nghe cậu gọi liền mất cảnh giác, bị Hàn Băng quẹt trúng bị thương.
Miệng vết thương bắt đầu kết đông lại, một trận đau đớn từ trong xương tủy kéo đến, Sesshomaru đổ mồ hôi lạnh ôm bả vai.
Tsukimaru sát khí tỏa ra từ người y nồng đậm, cầm thanh kiếm hướng đến Sesshomaru.
" Sesshomaru ngươi rời khỏi đây ngay đi " Juwakira hoảng loạn hối thúc hắn, cổ tay vì cọ quậy giật ra càng trở nên thê thảm. Sesshomaru bị thương rồi, nếu càng trì trệ e là vết thương càng lan ra nhanh chóng.
" Sesshomaru không còn thì ta và ngươi sẽ được ở cạnh nhau "
Đúng vậy, chỉ cần một nhát là xong, y có thể cùng Juwakira sống hạnh phúc.
Tsukimaru cầm thanh kiếm từ bước chậm rãi, bình thản đi đến. Y dùng yêu lực tìm cách đánh gục hắn.
Sesshomaru không yếu thế trước y , thừa diệp y sơ suất liền dùng Nanh Quỷ làm y bị thương.
" Ngươi định làm gì ta?" Tiếng Juwakira đột nhiên vang lên, hai người nhìn về phía cậu.
Misaki cười nửa miệng đầy đắc ý nâng mặt cậu lên, cây trâm cài trong tay khẽ động đưa lên gần mặt cậu , nghiến răng :" Là ngươi...chính gương mặt này, để ta xem hôm nay ta hủy diệt gương mặt này xem còn ai có thể yêu ngươi nữa "
Giơ cây trầm cài lên cao cô ả dùng sức nhắm đến gương mặt cậu.
Juwakira theo phản xạ nhắm mắt quay mặt tránh né.
'Keng'
Một âm thanh chói tay, cậu mở mắt, Hàn Băng Kiếm lao thẳng đến Misaki cô ả thi triển yêu lực cây trầm cài trong tay bỗng chốc hóa thành vũ khí lợi hại, là một cây kiếm yêu lực màu đỏ bao bọc lấy thân kiếm. Trên thân cầm còn được điêu khắc tỉ mỉ, có một viên ngọc được đính ở chuôi kiếm tạo thêm nét đẹp cho nó.
Cô ả mỉm cười sắc lạnh :" Sesshomaru-sama, người có biết ta yêu người sâu đậm thế nào không, ngươi lại mang tâm tư đặt tất cả trên người tên tiện nhân dơ bẩn này, tên tiện nhân bán nam bán nữ này thì có gì mà phải yêu, nếu như không có gương mặt này thì ai cần chứ "
" Vẫn là xinh hơn ngươi" Sesshomaru không đổi cảm xúc, triệt để nói ra một câu làm Misaki càng phải nổi điên.
" Không xinh đẹp, ta có gì không bằng, ta là công chúa của Hồ Tộc, là mỹ nhân đẹp nhất Hồ Tộc mà ai ai cũng muốn, ta xinh đẹp tài giỏi, yêu lực của ta cũng không kém, có thể cùng ngươi giải quyết công việc "
" Juwakira là người tiếp quản Miêu Quốc sắp tới và là Yêu Hậu của ta " Một câu nói hết sức là thâm sâu đâm thẳng vào tim cô ta, Misaki như chết lặng khi nghe câu nói xuất phát từ cái miệng ngàn vàng của tên kiệm lời Seshomaru, hắn còn không dừng lại ở đó, nói tiếp :" Hắn đàn rất hay, yêu lực như hắn mới có thể tiếp quản Tây Quốc cùng ta "
"Sesshomaru..." Cô ả nghẹn họng không thể thốt nên lời.
" Nói nhiều như vậy có khát nước không?" Tsukimaru nhếch môi đi đến bàn rót nước.
" Tsukimaru ngươi... ngươi đừng quên ngươi cũng muốn chia cắt bọn họ "
" A...là vậy sao, ta có nói là sẽ cho ngươi làm tổn thương đến hắn à , ngươi lại lẻn vào định làm hại ..." Y làm ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô ta :" Hồ ly thối tha "
" Ngươi... " Misaki sát khí dần một lớn hơn, gió mạnh mẽ thổi một trận lớn, khi dừng lại là một Misaki hoàn toàn khác. Y phục một màu đỏ thẫm của máu, trên trán xuất hiện một kí hiệu màu đỏ kì lạ, đôi mắt đổi màu đỏ, mỗi một bước đi là như sắc đỏ rơi xuống . Yêu khí tỏa ra càng mãnh liệt. Một dòng yêu khí đỏ bao bọc xung quanh xiêm y của cô ta.
Misaki nhìn Sesshomaru ra vẻ uy hiếp:" Ta cho chàng một cơ hội , chỉ cần bên ta ta sẽ không giết chàng"
" Ta yêu y"