Juwakira thất vọng ngồi xuống , dựa vào cửa. Bọn họ tại sao lâu như vậy vẫn chưa ra.
Cậu quyết định đứng dậy, lùi ba bước nhắm thẳng cánh cửa giơ chân đạp vào.
' Rầm ' một tiếng , cánh cửa bị đạp mở tung ra.
" Cô...tại sao lại nằm ở đây? " Juwakira ngạc nhiên khi cửa mở ra thì gặp Misaki té nằm trên đất.
Misaki đứng lên , mặt đỏ bừng đầy tức giận :" Cái tên tiện nhân này dám vô lễ với bổn công chúa, ta cho ngươi biết tay " Giơ tay lên định đánh một cái chát vào mặt cậu.
Gương mặt vì bị đánh mà bỏ bừng lên, Juwakira hơi cắn môi , hay lắm đừng tưởng ngươi là nữ nhân thì ta không dám đánh .
' Chát ' lại một lần nữa vang lên âm thanh sống động đó, Juwakira đánh trả nhưng là so với cái tát của cô ả còn mạnh hơn . Này thì cho ngươi biết tay, ta hiền quá má để ngươi chiếm tiện nghi như vậy.
" Ngươi...." Misaki một tay ôm một bên má đã sớm sưng đỏ lên một tay kia chỉ vào mặt cậu.
" Đủ rồi " Một người từ lúc đầu đến giờ không lên tiếng giờ lại cắt ngang bọn họ, Sesshomaru bộ dáng cao ngạo đầy băng lãnh bước đến chỗ bọn họ.
" Phu quân, hắn ..." Cô ỉu xìu ngã vào lòng hắn, bộ dạng ủy khuất.
" Không sao chứ "
" Không sao, chỉ là phu quân, hắn như vậy đối xử với ta ,có nên cho hắn một bày học không?" Ánh mắt sắt bén đầy ý cười thâm sâu nhìn xoáy về phía cậu. Ta không tin lần này không trị được ngươi.
" Nói "
" Theo như ta thấy thì phu quân nên giam hắn vào lãnh cung đi, một phần là vì hắn hống hách nên cách ly hắn khỏi những người khác, một phần là vì mẫu hậu vẫn còn có hảo cảm với hắn nếu như trừ khử hắn lúc này e rằng mẫu hậu sẽ quở trách ta "
" Đều nghe nàng " Sesshomaru hơi híp mắt nhìn cô ả. Ý vị thâm sâu từ trong đôi kim sắc lạnh lẽo làm cho người khác có một cái gì đó nó quá áp bức.
" Khoang đã, Sesshomaru, ta không muốn trở về đó đừng đối xử với ta như vậy " Juwakira chạy đến nắm lấy tay hắn lắc lắc. Cậu không muốn trở lại đó, không muốn, không muốn ở cái nơi mà chỉ có mình cậu cô độc ở đấy mà Sesshomaru lại cùng cô ta hạnh phúc ở đây, ngay trong phòng của hai người. Không muốn.
Sesshomaru lạnh lẽo gạt tay cậu xuống" Không muốn cũng không được"
" Ngươi...ta...ngươi sao lại..." Juwakira ánh mắt ngập thất vọng nhìn hắn, đúng ngay như cậu nghỉ mà cho dù thuật điều khiển có mạnh tới như nào thì chỉ cần tình yêu hắn dành cho cậu lớn lao, cao thượng thì sẽ sớm tỉnh lại thôi. Nhưng nhìn xem Sesshomaru lúc này đây là một người hoàn toàn xa lạ, cao ngạo, băng lãnh. Con người này , cậu không quen, không biết, đây không phải Sesshomaru của cậu.
Mỉm cười chua xót, mặt vẫn không dám ngẩng lên nhìn hắn, cậu sợ, sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt xa lạ của đối phương khi nhìn mình :" Ta với ngươi còn có một tiểu bánh bao, ngươi thật sự không nhớ sao ?"
Hắn quay mặt nhìn nơi khác :" Ta không nhớ " Hắn làm sao có thể không nhớ chứ, hài tử kia là do ngươi và ta tạo ra làm sao có thể quên được. Thuật cô ta sử dụng căn bản chỉ ảnh hưởng với hắn lúc đầu, ngay lúc cậu bên ngoài cửa nói yêu hắn lúc ấy hắn đã nhờ câu nói ấy mà tỉnh. Có điều hiện tại lúc này đây nên thừa diệp này thử xem Juwakira có yêu hắn hay không, và một lần bắt trọn Misaki và cha cô ta.
" Vậy...vậy sao ?" Cậu vò vò tay áo rồi bỏ đi . Cậu muốn trở về Miêu Quốc, trở về bên cạnh mẫu thân của cậu, mang cả hai tiểu hài tử đi .
Sesshomaru thật sự quên cậu rồi.
" Ngươi định đi đâu ?" Misaki đứng trước chặn cậu lại, vẻ mặt hóng hách.
" Liên quan đến ngươi ?" Cậu nói xong bước lướt qua cô ả liền bị cô ta giữ lại bằng yêu thuật, một luồn khí màu đen uốn lượn quấn lấy cơ thể cậu, làm cậu không sao thoát được.
" Ngươi nghĩ đi dễ vậy sao, người đâu mang vào giam tại lãnh cung "
" Vâng " Lính canh đưa cậu vào lãnh cung một lần nữa, Misaki phía sau phẩy phẩy cây quạt nụ cười tà mị , mê mẩm một cách kì lạ. Mục đích của cô ta hiện tại đã đạt được, Juwakira để xem ta trả thù ngươi ra sao.
Juwakira bị tống vào lãnh cung, cậu vừa đặt chân vào đã bị lính canh bên ngoài hung hăng đạp vào trong.
'Rầm' Tiếng đóng cửa và tiếng xích sắc lên ken rồi không gian bỗng im lặng lạ thường.
Cậu thở dài , lại phải vào đây nữa. Nhưng thôi cứ mặc kệ, để hoàn thành mục đích nên nhẫn nhịn thôi.
Juwakira đã sớm nhìn ra từ trong ánh mắt Sesshomaru nhìn cậu có điểm khác thường, vẫn ánh mắt ôn nhu, quan tâm ấy nhưng lại né tránh và khi cậu trưng ra vẻ mặt thấy vọng hắn liền nhìn cậu xót xa.
Hắn đang diễn kịch thử cậu thì cậu ngại gì mà không cùng hắn diễn chung. Chỉ là ... mỗi người đang diễn vai chính trong chính vở kịch của bản thân mình.
Juwakira cười thâm sâu, Misaki ván cờ này cô mới là người thua...Hãy xem tôi lật ngược ván cờ này như thế nào, thật mong chờ biểu cảm của cô khi ấy.
Nhiều năm như vậy, Juwakira cũng bị tác động ít nhiều, cậu cũng chẳng còn ngây thơ , hiền lành như lúc trước.
Ai cũng phải tạo cho mình nhiều vỏ bọc tùy vào tình huống mà dùng vỏ bọc đó. Đó mới chính là thông minh.
" Cô đừng nghĩ bản thân mình sẽ thắng trong khi cô đã thua ngay từ khi bắt đầu ván cờ này"