Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Sesshomaru

Chương 46




Những người đại diện cho các tộc đều hướng nhìn cậu, một ánh mắt say mê, thiếu niên vận hồng y kia đi vào mọi ánh mắt đều đổ dồn, đáng giá cậu là người xinh đẹp nhất trong các tộc.


Misaki không khỏi tức giận, cậu chẳng phải là đã trốn chui trốn nhủi trong suốt những năm qua hay sao.


Giờ vì lí do nào mà lại xuất hiện.


Cũng mai là có người trong tộc lúc đi ngang qua nhìn thấy kết giới bị gỡ , Miêu Quốc xuất hiện về bẩm báo cho cha cô, rồi nói với cô. Nếu không, có lẽ cô đã sớm nhảy xổ lại một vết đâm chết cậu.


Sesshomaru đứng ra chủ trì cuộc họp mặt của các tộc. Nhưng có không ít người có ánh mắt không an phận nhìn ngắm Juwakira đến hăng say hòan toàn quên đi buổi họp mặt này.


Sesshomaru ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn dọa sợ bọn họ, quả nhiên trấn áp kiểu này có kết quả rất tốt.


Buổi họp mặt đã kết thúc. Mọi người chuẩn bị ra về, Misaki đột nhiên đi đến chỗ mà cậu đang ngồi, cố ý lớn tiếng hỏi :" Juwakira của Miêu Quốc đây sao, thật hân hạnh gặp mặt"


Mọi người xung quanh bắt đầu ở lại hóng hớt chuyện vui, vợ mới chạm mặt vợ cũ rồi. Sesshomaru này thật không biết điều mà hưởng phước, nếu như Juwakira không còn là Yêu Hậu thì đồng nghĩa với việc những người khác còn có cơ hội động đến.


Juwakira liếc ánh nhìn lạnh lẽo nhìn lướt qua cô định bỏ đi.


Misaki mỉm cười tay che mặt chỉ để lộ đôi mắt ra :" A , Misaki chỉ muốn hỏi thăm Nữ Vương có khỏe hay không?"


Juwakira không nhìn đến cô chỉ trả lời gọn gàng :" Rất khỏe, cảm ơn đã quan tâm "


Cậu bỏ đi được vài bước , cô ta liền nói tiếp :" Thứ lỗi mạo phạm, nhưng ta vẫn thắc mắc, rằng ngươi có phải là Juwakira hay không ?"


" Ta đương nhiên là Juwakira " Cậu liếc sang cô, trầm mặt giọng lạnh lùng :" Vậy xin hỏi, Misaki công chúa đây là muốn xác minh cái gì?"


" Ahahaha, ta không tin, cởi khăn che mặt ra chứng minh đi ?" Misaki mỉm cười , chắc chắn phụ hoàng cô đã lo liệu xong mọi chuyện.


Những người xung quanh cũng rất thắc mắc, trước đến giờ Juwakira đều trưng ra gương mặt xinh đẹp, kiều diễm, nay tại sao lại che mặt đi. Thật làm tính tò mò trong máu bọn họ trỗi dậy.


Sesshomaru ánh mắt thâm trầm nhìn bọn họ :" Các ngươi muốn gây rối ?"


Lời nói vừa ra những kẻ khác liền biết sợ, có phần nể phục hắn vì đối đầu với hắn không có kết cục tốt.


Nhưng có kẻ lại gan dạ dám nói với hắn :" Yêu Vương, Juwakira bây giờ không thuộc sở hữu của người nên có thể đến lượt ta ,haha "


Sesshomaru không nhanh không chậm và những người khác nhìn tên vừa nói vì độc mà chết, sủi bọt mép, lăn ra nền đất, hắn cất giọng đầy lạnh lẽo :" Lôi đi "


Những người khác chướng kiến liền một phen hoảng sợ.


Liếc nhìn Misaki, người châm ngọn lửa kia :" Ngươi tốt nhất đừng gây loạn !"


Lời vừa rồi như hâm dọa, cái gì chứ đừng trách ta, đừng gây loạn. Ta lại muốn gây loạn đấy. Ngươi bảo vệ Juwakira kia mà không bảo vệ ta, ta so với tên kia còn ở bên ngươi lâu hơn.


Misaki tức giận, phi tiêu từ tay cô xướt ngang khăn che mặt của cậu mang theo khăn che mặt rơi xuống đất.


Những người xung quanh nhìn gương mặt vừa lộ rõ ra. Tất cả đều kinh ngạc, ngay cả Sesshomaru.


Bên trái gương mặt của Juwakira bị bỏng một ít nhưng bị một ít tóc che lại vẫn là vẻ xinh đẹp như trước.


Misaki trong lòng thầm cười hả hê.


Juwakira cười lạnh nhìn Misaki :" Nếu nhìn đã rồi thì ta xin phép "


Cô ả hơi rùng mình, là nụ cười khi đó, ả không thể quên được mối thù này, thật mai mắn là Juwakira bị trúng thuốc độc của Hồ tộc bào chế , ả đang rất hả hê. Phụ hoàng của ả vẫn là hay nhất.


Juwakira bước đi nhanh chóng tìm hai bảo bảo. Nhìn thấy Hắc Miêu đang chăm hai bảo bảo bên kia liền mỉm cười, vui vẻ đi đến.


" Chủ nhân" Hắc Miêu hành lễ.


" Phụ thân...phụ thân..." Hai cái bảo bảo chạy đến ôm lấy cậu.


" Khăn che mặt của người đâu ?" Hắc Miêu thắc mắc .


Juwakira nhìn y :" Ta giờ rất xấu xí sao?"


Hắc Miêu xua tay, vội vàng giải thích .


" Thôi được rồi, về thôi " Juwakira đứng lên ôm hai tiểu hài tử.


Jiromaru hôn vào mặt cậu :" Phụ thân...người rất đẹp"


Cậu biết đứa nhỏ này là đang an ủi cậu, sợ cậu buồn bã.


" Bé con, ngươi quá ngọt miệng rồi " Juwakira hôn lại bé.


" Phụ thân ta vừa gặp bà bà " Kuzuo cười tươi, mấy năm rồi không gặp đương nhiên nhớ chứ vì Irasue luôn chơi với nó mà.


" Hửm, lúc nào ?"


" Mới nãy, bà vẫn rất xinh đẹp, nhưng không gặp được phụ hoàng " Kuzuo thất vọng tràn trề, tự hỏi có phải hay không phụ hoàng không cần nó nữa, ghét bỏ nó.


Đúng rồi, phụ hoàng không cần nó, cũng không cần phụ thân, nên mới bỏ rơi người.


Ánh mắt thất vọng nhìn một hướng nào đó ,mắt nó liền lặp tức sáng rỡ lên như nhìn thấy bảo vật quý hiếm, tuột khỏi vòng tay của Juwakira .Kuzuo chạy đến ôm chân Sesshomaru, vui mừng kêu lên :" Phụ hoàng, Kuzuo nhớ người lắm, phụ thân cũng rất nhớ người "


" Ta... ta nhớ hắn" Juwakira đơ mặt.


Jiromaru cũng chạy theo ca ca chạy đến ôm chân hắn :" Phụ hoàng ...Jiro có phụ hoàng rồi "


Nhìn đến tiểu hài tử mười phần là có hết chín phần giống hắn, Sesshomaru gợn cong khóe môi khụy xuống ôm hai hài tử.