Buổi yến tiệc nhậm chức Yêu Hậu diễn ra, Juwakira không để ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm mình.
Misaki công chúa Hồ Tộc ngồi chỗ của nàng mà không giấu được ánh nhìn xẹt lửa nhìn cậu.
Juwakira, nhất định phải trả giá cho những việc cậu đã gây ra cho nàng ta.
........
Sau buổi yến tiệc vài ngày, Misaki vẫn không về Hồ Tộc mà cứ ở lại Tây Quốc, nhiều lúc rảnh rỗi lại đi tìm cậu gây chuyện.
Ngày qua ngày, hai người không cãi nhau là không ăn cơm được. Sesshomaru nhiều lần đuổi cô ta mà cứ mặt dày ở lại.
Buổi sáng, Sesshomaru bãi triều trở về, bước vào phòng không nhìn thấy thân ảnh hồng y kia chỉ nhìn thấy một bát canh hầm đặt trên bàn giữa phòng.
Đi đến nhìn bát canh, Sesshomaru cong khóe môi, là Juwakira chuẩn bị cho hắn. Không ăn thì phụ tấm chân tình của cậu nha. Ngồi xuống từ từ thưởng thức bát canh nóng hổi thơm phưng phức ấy.
Sesshomaru uống xong bát canh, nhíu mày, trong phòng hắn có mùi lạ, là mùi của cô ta. Khỏi phải nói nữ nhân lại lén lút vào phòng phu thê hắn nhất định là có ý định không tốt.
Sesshomaru hơi nhíu nhíu mày, lắc lắc đầu, cơ thể hắn đột nhiên rất nóng, nóng đến lạ thường, nhu cầu tham muốn dục vọng lại trỗi dậy dữ dội, tầm mắt đột nhiên mờ mờ dần không còn nhìn rõ gì nữa, bước đi cũng lảo đảo như người say rượu.
Hừ, khỏi nói cũng biết hắn bị hạ dược rồi. Còn là loại mạnh như vậy.
Hắn phải nhanh chóng tìm Juwakira giải quyết. Kéo dài sợ là hắn nhịn không nổi. Hắn cái gì cũng nhịn được nhưng dục vọng thì khó tránh.
Hắn híp mắt nhìn hồng ảnh vừa từ cửa bước vào. Là Juwakira.
Sesshomaru khó mà nhận ra khi trong tình trạng này, Juwakira kia chính là Misaki biến thành, mùi lại che đậy rất kĩ, làm Sesshomaru nhạy bén nhất thời bị mắc lừa .
Misaki trong hình dạng Juwakira đi đến, nhếch môi :" Phu quân~ "
Misaki đi đến nhào vào lòng ôm lấy Sesshomaru, hơi thở ấm nóng phả vào cơ thể hắn.
Sesshomaru ôm lấy eo cô, bế quăng lên giường, bắt đầu cởi y phục trên người.
Misaki cong khóe môi đắc ý, cô chính là đang nằm trên giường của hai người bọn họ, Juwakira sẽ phải nhường chức vị Yêu Hậu Tây Quốc cho cô.
......
Juwakira mỉm cười đang bế Kuzuo định mở cửa phòng liền nghe thấy tiếng động, tò mò áp tai lên cửa nghe ngóng bên trong, Sesshomaru đang làm gì mà ồn ào vậy nhỉ.
Áp tai lên cửa tiếng rên rỉ của nữ nhân truyền đến, hơn nữa lại quen quen là tiếng của con hồ ly tinh kia, Hồ Tộc thật đúng là hồ ly tinh.
Lửa giận nổi lên, không khách khí mà đạp cửa xông vào.
Cảnh Sesshomaru và Misaki đang ân ái với nhau.
Juwakira ngạc nhiên mà mở tròn mắt, cậu thở đều đều cố lấy lại bình tĩnh, nhếch môi cười, lại ghế ngồi xuống chống cằm quan sát bọn họ.
Sesshomaru lúc này mới nhận ra người ngồi đó là Juwakira, vậy người đang dưới thân hắn...
Mặt đen xì lại, ánh nhìn lạnh lẽo chiếu lên người cô, là cô ta bày trò.
" Ủa, đang hay mà... sao không tiếp tục đi " Juwakira nhướng mi nhìn hai người trên giường đang không mặc gì kia.
Chỗ của hai người lúc này đang bị một nữ nhân chiếm lấy cùng người cậu yêu.
" Juwakira ..." Sesshomaru nhanh chóng mặc lại y phục nhìn cậu.
" Dừng, đừng nói gì nữa , tôi nhường chỗ cho cô đấy " Nói rồi, Juwakira ánh nhìn lạnh lẽo nhìn hai người bọn họ rồi cùng Kuzuo rời đi .
Juwakira vừa đi vừa suy nghĩ, cảnh này quen nhỉ, à phải rồi lúc trước chính cậu là người nằm trên giường Rin chính là người rời đi.
Chiếm lấy hạnh phúc của bọn họ, giờ cậu phải trả giá thôi, chỉ có điều cái giá này quá đắt.
Đến bao giờ mới trả nỗi đây.
Lúc vừa bước chân ra khỏi cửa phòng cậu đã thiết lập kết giới không cho hắn chạy ra .
Kết giới chỉ có thể giữ chân hắn trong vài giờ đồng hồ không thể giữ lâu hơn được. Cậu nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc dẫn Kuzuo rời khỏi đây, phải về Miêu Quốc, nhưng liệu như nhỡ mẫu thân cậu biết chuyện lại lo nghĩ lung tung thì phải làm sao, nhất định không được quay về đó.
Chỗ Inuyasha cũng được mà nhỉ nhưng bọn họ đang trên đường truy tìm tung tích của Naraku, nếu Naraku có thể như lúc trước xuất hiện một lần nữa mang cậu rời đi thì hay biết mấy.
Juwakira cười khổ, cứ tưởng vượt qua bao nhiêu khó khăn lúc trước là có thể cùng hắn an ổn sống hạnh phúc bên nhau nào ngờ .
Thật đúng, thứ gì của mình thì là của mình, thứ gì không phải cưỡng cầu cũng không được.
Nếu đã không thể ở bên nhau, chi bằng cậu tìm một nơi sinh đứa bé tự nuôi nó lớn là được rồi.
Juwakira đeo tay nải, mang theo ít nước và thức ăn dự trữ. Cậu có thể nhịn đói nhưng Kuzuo và bảo bảo trong bụng thì không. Cậu cúi xuống hôn lên trán Kuzuo.
" Đi với phụ thân rất cực nên hãy ráng chịu đựng nha bảo bảo đáng yêu của ta " Juwakira mỉm cười trấn an Kuzuo.
Đứa bé gật gật đầu , cậu dẫn nó rời khỏi Tây Quốc.
Rốt cuộc cậu phải đi đến nơi nào mới có thể an ổn sống đây. Có nơi cho cậu và bảo bảo sống vui vẻ qua ngày.
Quay đầu nhìn cánh cổng to lớn, cậu trong lòng đầy phức tạp và có chút hơi buồn trong lòng.
Tạm biệt , Sesshomaru.