Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Sesshomaru

Chương 30




Tây Quốc.


Juwakira ngủ xong một giấc dài, mơ hồ tỉnh dậy. Cậu nhìn xung quanh.


" Ủa, đây là nơi nào nhỉ ?" Juwakira lục soát trong đầu.


Như nhớ ra được, cậu nhăn mặt. Thế nhưng, Sesshomaru lại dám đánh ngất cậu mang về đây. Sao giống bá đạo công trong truyền thuyết thế nhỉ.


Juwakira lắc đầu thở dài ngao ngán . Về đây cũng tốt ít nhất không khí cũng trong lành hơn.


A, Kuzuo đâu, chết mất cậu quên đem thằng bé theo rồi.


Bảo bảo của cậu vậy mà lại quên, cũng tại tên Sesshomaru.


Cậu xoa xoa đầu bước xuống giường, không nể nang gì mà đá tung cửa , chạy đến cửa liền bị bật ngược lại.


" Ui da ... " Cậu xoa xoa cái mông hôn đất mẹ thân yêu. Đứng lên, cậu lùi lại vài bước lấy chớn chạy đến tông vào kết giới.


Lại bị dội ngược, lần này còn đau hơn. Cả cơ thể té đến ê ẩm. Rất muốn chửi lên một tiếng.


Cậu hít thở đều đều lấy lại bình tĩnh , để chắc chắn lùi thêm vài bước nữa. Cậu nắm lấy xiêm y , để tránh vướng víu.


Một, hai , ba chạy nhanh tông vào kết giới và kết quả đã như ý nguyện ra được bên ngoài, xoay người lại cảm thán :" Kết giới chắc ghê luôn á, tông mạnh cái là ra được "


Cậu bay đến tòa thành của Naraku.
Tòa thành bị bỏ hoang, cậu nhìn nhìn rồi chạy vào trong tìm bảo bảo , mở cửa phòng căn phòng trống không chẳng còn gì hết.


Trán lấm tấm mồ hôi, cậu lo lắng chạy xung quanh tìm kiếm :" Kuzuo, Kuzuo con đâu rồi.... Kuzuo.... "


Chạy xong mấy vòng, mệt mỏi ngồi xuống, thở hồng hộc, mồ hôi lấm tấm trên trán.


Juwakira nghiến răng, tay nắm chặt thành đấm, ngước mặt lên trời hét to :" KUZUO...."


......


Cơn mưa bất chợt đổ xuống, cậu ngồi dầm mưa hồi lâu rồi đứng lên tiếp tục dầm mưa đi về.


Tây Quốc.


Cậu một thân hồng y ướt nhẹp, gió lạnh thổi qua bất chợt rùng mình vì lạnh. Cậu mở cửa đi vào trong, lúc này kết giới đã được thu lại.


Sesshomaru bước ra nhìn thấy cậu liền ôm lấy :" Ngươi đi đâu vậy , biết ta lo lắm không "


Juwakira đứng yên để hắn ôm. Thật ấm quá. Rất ấm. Cậu hạ mi mắt, ngã vào người Sesshomaru.


......


Cơ thể thật nóng, đầu cậu rất đau, hơi khó thở lại còn bị cục gì đè lên người.


Hừ.


Juwakira nhíu mày tỉnh lại, gương mặt cậu bị vỗ vỗ đến tỉnh .


Mở mắt nhìn thấy một cục thù lù ngồi trên ngực cậu , đôi mắt to tròn miệng tủm tỉm hai má hồng hào phúng phính thịt... là bảo bảo của cậu.


" Bụp... bụp ... phụ...thân " Đứa bé vỗ vỗ đánh vào mặt cậu, chu chu cái mỏ hồng hồng.


Juwakira ngạc nhiên ôm lấy cục cưng vào lòng là Kuzuo.


Thật mai mắn , cậu còn tưởng đã để mất nó rồi chứ.


" Ngươi thấy thế nào " Sesshomaru ngồi bên cạnh, cầm khăn lau mồ hôi trên trán và cổ cho cậu.


Mở miệng định nó nhưng cổ họng rất đau, không phát ra âm thanh được. Chắc lúc chiều đi tìm Kuzuo la đến đau cổ họng luôn rồi. Nhưng thôi cũng tốt đỡ phải nhiều lời với hắn.


Cậu lơ hắn, đưa tay véo cái má phúng phính thịt của bảo bảo.


Sesshomaru thấy vậy cũng không bắt cậu phải nói chỉ là hắn hơi khó chịu trong lòng khi cậu chẳng thèm ngó đến hắn, dù hắn đang ngay bên cạnh cậu.


Nhiều khi hắn cảm thấy bản thân thay đổi quá nhiều vì cậu. Hắn, một Yêu Vương nhưng là lại bị làm lơ, còn không bằng đứa bé kia.


Sesshomaru lướt mắt xuống nhìn bụng cậu, nơi đó chẳng tròn tròn nhô cao nữa mà trở nên phẳng lì như cũ.


Hắn thật sự là một người cha không tốt, đã hại cậu sẩy thai. Mất đi hài tử.


Đứa con mà cậu đã xem như sinh mạng kia đã bị chính tay hắn giết.


Sesshomaru luôn cảm thấy hối hận và cảm thấy có lỗi với Juwakira .


Bàn tay hắn vuốt đến gương mặt xinh đẹp của cậu :" Juwakira, ta xin lỗi"


Juwakira ngạc nhiên trò xoe mắt nhìn hắn. Hắn có bệnh à, tự dưng lại xin lỗi còn làm ra cái tình huống kì cục này.


Mặt hắn chôn ở hõm vai của cậu, hơi nóng hắn phả ra thật rất là nhột nhưng cậu lại nằm im, mặc kệ hắn.


" Sess... ưm...nước..." Cậu khó khăn mở lời, cổ họng đau quá nói chẳng nói nữa.


Sesshomaru đi đến bàn rót nước cho cậu, đặt ly nước vào tay cậu.


Hắn vốn dĩ định đút cho cậu uống nhưng bị cậu giật cái ly.


Tay hắn sờ lên bụng cậu , cậu nhíu mày. Bây giờ còn hài tử để hắn sờ nữa sao.


Thật là đáng ghét.


Juwakira nhìn Kuzuo trong lòng cũng nguôi đi cơn giận, được rồi giờ cậu đã có bảo bảo, chăm cho bảo bảo đáng yêu của cậu thôi.


Thị nữ mang thức ăn đến cho cậu và bảo bảo, cậu rất vui vẻ mà đút cho đứa bé ăn, nhìn xem hai cái má phúng phính nhai nhai kìa. Thật đáng yêu hết chỗ nói.


" Ngươi cũng ăn một ít đi" Sesshomaru tay chân lúng túng mà bế đứa bé, thật sự hắn chưa từng chăm bảo bảo bao giờ nên vẫn chưa quen.


" Ngươi... bế như...này này " Cổ họng đau nhưng vẫn ráng nói hướng dẫn cho Sesshomaru cách bế hài tử.


Juwakira ngồi vào bàn ăn.


Kuzuo vỗ vỗ vào mặt hắn, Sát điện hạ nhíu mày :" Gọi phụ hoàng "


Nhìn cái mặt hung dữ, hầm hầm của hắn bảo bảo ánh mắt long lanh, miệng run run rồi oa lên.


" Oaaa~~ huhu...hic hic...phụ....phụ...thân...oa~" Đứa bé mặt tèm lem nước mũi nước mắt, vớ tay đòi cậu.


Phụ hoàng thật đáng sợ oa~


Juwakira bế đứa bế vô vỗ :" Ngoan...ưm...ngoan..."


Cổ họng đau mà lại gặp cái tên thích gây rắc rối cho cậu quả thật xui xẻo.


" Hừ... làm bảo bảo khóc ..." Juwakira nhíu mày, ánh mắt khó chịu nhìn hắn.


Sesshomaru không cam tâm, hắn chỉ bảo là gọi phụ hoàng thôi mà, tại nó thích khóc thôi.


Đâu phải lỗi của hắn .