Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Sesshomaru

Chương 26




Juwakira bước dài trên dãy hành lang.


Mở cửa phòng cậu, thấy Naraku máy tóc xoăn đen dài ngồi cạnh cửa sổ. Mắt hướng ra bên ngoài, tựa hồ là đang ngắm cảnh.


" Ngươi đi đâu " Naraku không nhìn cậu mà vẫn nhìn ra bên ngoài, giọng không có tí cảm xúc.


" Đi gặp Sesshomaru " Cậu thành thật khai báo, Naraku cũng đâu thể nào ngăn được cậu. Không sợ cậu thì thôi, sao có khả năng đánh thắng cậu.


" ..."


" Ngươi vào phòng ta làm gì ? " Juwakira tự hỏi ,phòng cậu rốt cuộc có cái gì mà Naraku rất thường xuyên lui tới.


" Chẳng gì cả "


" Ngươi không ở bên Kikyo sao, nàng ấy dạo này thế nào " Juwakira nhíu mày, ở trong phòng người yêu đang đợi lại chạy đến phòng cậu, phòng cậu có gì đáng để Naraku thường xuyên lui tới sao?


" Vẫn tốt, ta nhốt Kikyo lại rồi " Naraku quay sang nhìn cậu.


" Tại sao?" Vì cớ gì bảo ta hồi sinh nàng lại để nàng bị giam chứ.


" Ngươi đoán xem" Naraku nhếch môi, nụ cười đầy thâm hiểm.


Juwakira nhíu mày, đến phòng Naraku, mở cửa phòng một cách hết sức nhẹ nhàng, ló đầu nhìn vào thấy Kikyo ngồi trên đống chăn nệm được trải ra dưới sàn, hai tay và chân đều bị yêu đằng trói chặt, ánh mắt mông lung nhìn về phía cửa sổ. Thấy cậu vào, cô híp mắt quan sát cậu, cô càng cảnh giác.


" À... Kikyo... ta thật không biết cô bị trói ở đây ...đưa tay cho ta " Juwakira đi đến, dùng yêu thuật đốt cháy yêu đằng .


Kikyo thoát ra xoa xoa cổ tay và chân . Cô cự quậy nhiều quá yêu đằng siết chặt tay và chân cô đến rỉ máu, nhưng cô chẳng hề quan tâm, định đứng lên liền bị Juwakira bắt ngồi xuống.


" Kikyo đưa tay và chân cô ra "


Kikyo nhìn cậu một lúc rồi, đưa tay và chân ra cho cậu xem. Tay cậu chạm đến vết thương, luồn sáng màu xanh nhạt xuất hiện, vết thương lành lạnh như chưa từng bị gì. Cũng không để lại sẹo.


Được thuật trị thương Juwakira chữa trị, vết thương nơi chân và tay lành lại nhanh chóng.


Cô đứng dậy, quan sát xung quanh.


" Cô tìm gì ?" Juwakira cũng ngó ngó xung quanh xem .


" Cung của ta " Hừ, cô bị gì không biết, cung của cô vốn dĩ không ở đây, và cô cũng không mang nó theo.


Tỉnh dậy đã ở trong căn phòng này, khắp nơi dày đặc chướng khí .


" Không thấy " Juwakira lắc đầu, cô ta có mang theo cung hay sao. Lúc hồi sinh cô ta làm gì có cây cung nào.


" Ta phải rời khỏi nơi này " Kikyo thăm dò nhìn cậu.


Cậu còn mỉm cười, tốt bụng chỉ ra bên ngoài :" Lối ra ngoài kia "


Cô giật mình, cậu ta có thật là cho cô rời đi hay không, có thể là một cái bẫy.
Nhưng giờ cô còn gì để mất nên đánh liều một phen.


Mở cửa, quan sát xung quanh rồi đi ra ngoài.


Juwakira đến phòng cậu, mở cửa nhìn Naraku một bộ dáng không đổi, tao nhã, lãng tử ngồi bên cửa sổ, cậu hít sâu một hơi rồi thở ra, cố bình tĩnh :" Naraku, ta thả Kikyo đi rồi "


Naraku nghe xong cũng không có thay đổi gì, một mực giữ bộ dáng như cũ.


" Ừ "


" Ngươi biết, sao không ngăn ta?" Cậu nhìn anh, đầy thắc mắt.


" Ngăn ngươi được sao " Naraku nhướng mi nhìn cậu, giọng trầm thấp.


Juwakira thở dài :" Ta phải luyện tập yêu thuật, ngươi đi ra "


" Nơi này là thành của ta, ngươi là kẻ phải đi mới đúng " Ánh mắt của Naraku như xoáy sâu vào cậu, gương mặt lãnh đạm.


" Hừ, ta đi " Juwakira nghiến răng, giậm chân đi khỏi hành lang dài của tòa thành.


Juwakira lựa chọn một ngọn núi, cậu lựa nơi mát mẻ, mây bay gió lặng, hương cỏ thơm mát. Thầm than vãn . Không nơi nào mà khó chịu như ở tòa thành của Naraku.


Ngồi xuống, gió thổi máy tóc dài bạch kim tung bay , đôi mắt hai màu xinh đẹp nhắm lại, chuyên tâm luyện yêu thuật.


Ngồi được một lúc, chán cậu có gì mềm mềm cọ cọ, cậu mở mắt .


Là Hắc Miêu.


Juwakira xoa đầu nó :" Sao ngươi đến được đây "


" Còn không phải là nhờ chiếc vòng mà ngài cho tôi sao chủ nhân, nó có thể lập tức đưa tôi đến chỗ ngài " Hắc Miêu giải thích. Trong hình dạng con mèo đen, đuôi cứ ngoe nguẩy đi xung quang người cậu. Juwakira nhắm mắt luyện yêu thuật.


" À... chủ nhân , Nữ Vương còn chưa biết ngài đã an toàn, ngài rất lo lắng cho người, còn nữa những ghi chép về ma thuật trong thư viện, tôi đã đem hết cho ngài " Hắc Miêu chạm vào chiếc vòng có đính một viên đá màu tím, viên đá phát ra ánh sáng tím.


Xuất hiện trước mặt cậu là những quyển sách ma thuật, là những ghi chép ma thuật tổ tiên để lại, cả một đống to.


" Về thôi " Juwakira đứng lên


" Về đâu? " Hắc Miêu khó hiểu nghiêng đầu.


" Về thành, đi theo ta " Juwakira nhìn Hắc Miêu . Y lặp tức biến thành hình người, tai nhọn, mắt có một đường kẻ màu đen nằm giữa hai tròng mắt, tóc đen tuyền được cột gọn theo kiểu đuôi ngựa.


Hắc Miêu thu hết đống sách về lại trong vòng cổ, y cùng Juwakira trở về thành của Naraku.


Nơi này chướng khí dày đặc, chủ nhân tại sao lại sống ở trong tòa thành này.


Juwakira dẫn Hắc Miêu vào phòng cậu. Vừa mở cửa Naraku ngồi bên cửa sổ.


Hừ, cậu còn tưởng là Naraku đã đi rồi, cậu lẩm bẩm :" Đúng là âm hồn bất tán "


" Ngươi vừa nói gì ?" Lỗ tay Naraku chính là rất thính, liếc nhìn cậu.


Juwakira nhíu mày, đi đến bên Naraku :" Sao ngươi ở đây mãi thế , đi đi cho ta nhờ, ha "


Cậu tròn xoe mắt nhìn Naraku.


" Hắn là ai ?" Naraku chuyển dời tầm mắt đặt lên người Hắc Miêu .


" Là Hắc Miêu, là người của ta " Juwakira nhìn y rồi quay sang giải thích với Naraku.


" Là người Miêu Quốc " Naraku ngờ vực hỏi.


" Đúng vậy, à mà vài hôm nữa ta sẽ trở về Miêu Quốc "


Naraku gương mặt lạnh đạm, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn cậu :" Ở đây, ai cho ngươi đi "


" Ngươi lấy quyền gì không cho ta đi " Juwakira nhướng mi


" Ta là chủ của tòa thành, ngươi đang ở trong thành của ta, đương nhiên phải nghe lời " Naraku cười thâm hiểm, đầy toan tính bên trong nhìn cậu.


" Ngươi ..." Juwakira cứng họng, chẳng biết phải nói gì hơn.


------------


M.n dành vài phút vote cổ vũ tinh thần cho tiểu nữ nha