Naraku vào phòng ngồi cạnh cửa sổ hừ lạnh, gương mặt thâm trầm. Anh khi im lặng còn nguy hiểm hơn khi nói nữa.
" Naraku " Cậu bước vào ngồi xuống, đưa tay nắm tay áo lay lay, ánh mắt thâm dò nhìn biểu hiện của Naraku .
Nhưng trước sau chỉ thấy đượcvẻ mặt không vui, tức giận đến muốn giết người của anh.
" Naraku " Cậu lại tiếp tục lay lay gọi .
Naraku trầm lạnh :" Chuyện gì ?"
" Ngươi giận hả ?" Juwakira đưa ánh mắt thâm dò nhìn.
" Không"
" Ngươi rõ ràng là có vẻ không vui "
" Hừ , ngươi ra ngoài đi " Naraku nhíu mày, giọng càng băng lãnh hơn.
" Nhưng đây là phòng ta, ngươi ra ngoài mới đúng " Juwakira cố tình bày ra gương mặt ngây thơ, chớp chớp mắt nhìn Naraku.
" Hừ " Naraku nhíu mày đứng dậy định đi ra ngoài liền bị Juwakira níu vạt tay áo lại.
" Ê nè nè... " Juwakira vội đứng lên níu lấy tay áo anh, Naraku đang tức giận một lực hất tay cậu ra, mất đà ngã xuống đống chăn nệm phía dưới sàn gỗ . Juwakira ăn cú đau mông, cậu nghiến răng, giọng cáu gắt :" Hừ, ngươi đi luôn đi đừng vào phòng ta nữa"
Cậu chính là đang mang hài tử đi đứng rất cẩn thận, thế mà lại bị Naraku hất ngã , hài tử mà có mệnh hệ gì cậu dù không sử dụng yêu thuật thành thạo như 'Juwakira' quá khứ cậu cũng sẽ liều chết giết anh.
Naraku nghe vậy, quay đầu lại liếc mắt lạnh băng nhìn cậu rồi bỏ đi.
Juwakira bực bội trong lòng, mở cửa phòng, đi ra ngoài, quyết định luyện tập thành thạo những gì 'Juwakira' có thể làm.
Cậu huýt sáo, một con chim to lớn với màu lông xanh biển rất đẹp, bay đến đáp xuống mặt đất nơi cậu đang đứng, Juwakira mỉm cười ôn nhu xoa xoa đầu con chim cao hơn cậu rất nhiều :" Tuyết Kỳ, lâu rồi không gặp ngươi lớn thật nhanh "
Leo lên lưng chim, Tuyết Kỳ dang cánh lấy đà định bay lên liền nghe thấy giọng nói :" Ê , đợi ....."
Kagura, Ikenai chạy đến, trên tay Kagura còn bế theo một đứa bé còn quấn chăn, tóc màu bạch kim nhìn thật dễ thương.
" Các ngươi tìm ta có việc gì ?"
Ikenai trả lời :" Naraku phái bọn ta đi theo bảo vệ ngươi"
Kagura cầm một chiếc lông vũ, chiếc lông ấy bỗng biến lớn, Kagura và Ikenai ngồi trên đó, trên tay Kagura còn bế hài tử nhưng là bế vẫn chưa quen còn ló mó tay chân.
" Là hài tử của ai thế, đừng nói là bị các ngươi bắt về đấy " Juwakira nhíu mày, đứa bé còn nhỏ như vậy đã bị tách khỏi ba mẹ, bọn họ cũng nhẫn tâm quá mức rồi.
" Là Xích Tử, phân thân khác của Naraku, Kanna đã được hắn giao cho làm nhiệm vụ , bọn ta đành phải trông hắn" Kagura nhăn mặt nhìn hài tử trong tay.
" Hừ, đưa cho ta " Juwakira đón lấy đứa bé từ tay Kagura, dễ thương như vậy mà lại là phân thân của Naraku, thật quá dễ thương rồi. Cậu định đưa tay nựng mặt , Xích Tử liền mở mắt , đôi mắt tím tựa không có cảm xúc nhìn cậu, giọng nói lãnh đạm :" Bỏ tay ra"
" Biết nói rồi sao?" Juwakira ngạc nhiên.
" Ta không có câm " Xích Tử giương đôi mắt lạnh lùng liếc cậu.
Juwakira nhíu mày :" Hừ, chẳng đáng yêu gì hết, trả cho các ngươi " Juwakira bế Xích Tử đưa đến tay Kagura mặt cô méo mó nhận lấy, cậu nhanh chóng cỡi Tuyết Kỳ bay đi, Kagura cũng điều khiển lông vũ bay bên cạnh cậu .
Juwakira chọn một vách đá cao, ngay trên thác nước, đáp xuống Tuyết Kỳ ngoan ngoãn nằm xuống cạnh đó, cậu lựa một tảng đá to, ngồi trên đó luyện yêu thuật. Kagura bế Xích Tử, Ikenai đi đến bọn họ chính là nhàn rỗi không có việc gì làm liền hướng Juwakira mà la ó .
" Các ngươi im hết cho ta , có chuyện gì ?" Juwakira nhíu mày, gặn hỏi, luyện yêu thuật lại bị cái đám này đi theo cũng chẳng để cho cậu yên ổn cứ luyên thuyên la ó suốt . Thật phiền phức a.
" Bọn ta không có gì làm, rất chán, ngươi hay là chỉ bọn ta sử dụng yêu thuật đi " Ikenai ngồi nơi đó nhảm nhảm.
" Ngươi có thể thao túng yêu quái, đòi gì nữa, Kagura cũng điều khiển được gió đó "
" Ikenai muốn mạnh hơn " Ikenai cứ liên tiếp nhảm nhảm làm cậu khó chịu.
Juwakira liếc y y lặp tức hiểu liền im ru, sát khí đằng đằng này y mà nói nữa chắc hẳn là bị Juwakira giết mất.
Tuy trái tim Ikenai là Naraku giữ , nhưng là y cũng biết đau chứ bộ.
Trong tay Juwakira tích một quả cầu khí hơi to, hai bàn tay bé nhỏ của cậu dùng yêu lực nén không khí bên trong quả cầu, quả cầu dần dần kích cỡ nhỏ lại, hai tay giữ chặt, phóng quả cầu theo đường thẳng trước mặt, quả cầu bay nhanh vun vút , bay vào khu rừng, một lúc sau, tiếng nổ rầm trời phát ra, cả khu rừng trống rổng hết một lỗ cực kì lớn. Đất nơi đó cũng hình thành một cái hố vô cùng to, cây cỏ xung quanh đều bén lửa bắt đầu cháy.
" Ngươi đi dập lửa đi" Juwakira hướng Ikenai nói.
" Tại sao ta phải dập lửa khi ngươi là người gây ra " Ikenai tức giận
" Ngươi chẳng phải bảo chán sao, ta là đang tạo việc cho ngươi đỡ nhàm chán mà " Juwakira nhướng mi nhìn y, bộ dáng tức giận, bộ dáng ủy khuất đó của y nhìn thật đáng yêu .
Cậu mong y đi càng nhanh càng tốt, ít nhất tai cậu sẽ được bình yên trong một khoảng thời gian .
Juwakira quay lại tiếp tục luyện yêu thuật một lúc sau, cho đến lúc Naraku lại bảo cậu về.
" Mau về, ngươi luyện cũng lâu rồi " Naraku đi đến phía cậu.
" Cần ngươi lo sao " Cậu quay đầu, không thèm nhìn anh. Cậu đứng lên, bước xuống khỏi tảng đá
" Ikenai đâu, hắn đâu rồi ?" Naraku nhíu mày khó chịu, phái hắn đi bảo vệ cậu , giờ chẳng thấy cái bản mặt y đâu.
" Hắn vẫn còn dập lửa " Kagura bế Xích Tử trong tay , nhìn đến phía rừng vẫn còn cháy phừng phừng kia.
" Dập lửa ? Làm việc dở hơi, bảo hắn lên " Naraku ra lệnh cho Kagura gọi y lên.
Juwakira sử dụng một lượng lớn yêu thuật, điều khiển nguồn nước của thác nước kia, nước tụ thành cột nước , cao ngất ngưỡng, cậu chưởng tay ra phía trước ,cột nước theo hướng tay cậu, bay thẳng đến khu rừng tạo một trận mưa dập tắt hết lửa.
Ikenai mặt đầy hắc tuyến, toàn thân ướt như chuột lột, ai oán nhìn Juwakira nhưng không dám nói gì.
Đành ngậm ngùi cùng bọn họ quay về tòa thành.
Y đột nhiên càng ngày càng thấy Juwakira đáng ghét hơn việc gì cũng nhắm đến y. Ikenai gặp cậu là luôn chạy trốn, tránh gặp những tình huống không hay. Chẳng hạn như vụ hôm nay.