Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 18: Nông gia việc vặt (2)




“Đại Thạch, hôm nay chúng ta mang bánh bột ngô đến cho cha nương đi, chàng đi thay bộ quần áo cũ này ra, mặc bộ quần áo màu xanh sẫm mà chàng đã giặt trước hôm thu hoạch vụ thu ấy. Ta cảm thấy chàng mặc bộ quần áo đó đặc biệt tinh thần.” Vương Lâm rời giường mặc quần áo xong lại nói với Lý Đại Thạch: “Hôm nay chúng ta sẽ không mang ngô ra phơi, chờ buổi trưa chúng ta trở về rồi hãy phơi.”

“Ừ, nàng dâu.”

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch mặc xong quần áo, đứng ở trước mặt hắn vươn tay giúp hắn vuốt vuốt cổ áo, dò hỏi: “Sáng nay chúng ta sẽ hâm lại cháo loãng tối qua ăn, ta lại chưng thêm mấy bánh bột ngô nữa, chàng thấy thế nào?”

Lý Đại Thạch mặc cho Vương Lâm giúp mình sửa lại quần áo, nói: “Có thể, ta rất thích ăn cháo loãng và bánh bột ngô. Đúng rồi, còn muốn mang bánh bột ngô cho cha nương, nàng dâu, nếu không sáng nay chúng ta sẽ không ăn bánh bột ngô nữa, mang hết cho cha nương đi.”

Thấy hắn coi trọng Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị như vậy, Vương Lâm vô cùng cảm động, cười nói: “Không cần, bánh bột ngô còn rất nhiều, ta đã sớm chuẩn bị tốt phần mang cho cha nương, đặt ở trên bàn cán mì, tổng cộng có mười lăm cái, đủ bọn họ ăn.” Lý Đại Thạch như vậy, không biết còn tưởng rằng Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị là cha nương ruột của hắn, mà chính mình lại là con dâu không để bọn họ vào trong lòng đấy.

Nghe Vương Lâm nói đều đã chuẩn bị tốt mọi thứ, Lý Đại Thạch liền không nói thêm gì nữa, cùng Vương Lâm ra ngoài phòng. Vương Lâm đi nhà bếp hâm lại điểm tâm, Lý Đại Thạch thì ra sân xem lạc và khoai lang.

Lúc ăn sáng Lý Đại Thạch nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, lạc và khoai lang phơi đã không sai biệt lắm, có thể cất đi rồi.”

“Được, lại phơi chúng nó thêm một buổi sáng, chúng ta trở lại rồi thu thập.”

Đến nhà mẹ đẻ Vương Lâm thì phải đi qua thôn, người trong thôn từ xa nhìn thấy Vương Lâm và Lý Đại Thạch đến đây, ào ào vào nhà đóng cửa lại.

Vương Lâm thấy thế nhìn về phía Lý Đại Thạch, chỉ thấy Lý Đại Thạch vẻ mặt bình tĩnh, giống như căn bản không có nhận đến ảnh hưởng. Nhưng Vương Lâm vẫn phát hiện ra thân thể Lý Đại Thạch hơi cứng lại một chút, liền biết trong lòng hắn không có bình tĩnh giống như hắn biểu hiện bên ngoài.

Lý Đại Thạch như vậy làm Vương Lâm vô cùng đau lòng, Vương Lâm vươn tay gắt gao nắm chặt tay Lý Đại Thạch, không nói gì an ủi hắn. Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm vẻ mặt đau lòng, an ủi Vương Lâm nói: “Nàng dâu, không có việc gì, ta đã quen rồi, sẽ không để ý.” Thật ra, Lý Đại Thạch thật sự không để ý người trong thôn đối xử với mình thế nào, hắn chỉ sợ hãi nàng dâu sẽ để ý. Nhưng thấy nàng dâu cười với mình, còn cầm tay mình, hắn liền biết nàng dâu hắn cũng không thèm để ý như hắn, để lại tâm, trong lòng cảm thán: tay nàng dâu thật mềm.

Vương Lâm cũng không nói cái gì, chỉ cười cười với Lý Đại Thạch, sau đó kéo hắn đi nhanh về phía trước, dọc theo đường đi đều không bỏ tay Lý Đại Thạch ra.

... ...... ...

Đến nhà mẹ đẻ Vương Lâm, hai người đi vào nhà chính thì thấy Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị đang ngồi nghỉ ngơi, Vương Bình và Vương Tiểu Sơn đều không ở nhà, “Cha nương, ta và Đại Thạch đến đây.”

Vương Đại Sơn nhìn Lý Đại Thạch quan tâm nói: “Đại Thạch tới rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, đi đường mệt mỏi rồi.”

Lý Đại Thạch theo lời ngồi xuống bên cạnh Vương Đại Sơn, hồi đáp: “Cha, không mệt, ta và Tiểu Lâm vội tới đưa bánh bột ngô cho mọi người.”

Vương Lâm ngồi bên cạnh Vương Lưu thị, đưa rổ cho Vương Lưu thị, “Nương, đây là bánh bột ngô ngày hôm qua dùng ngô non làm, đều là tự ta mò ra, Đại Thạch không dám ăn, bảo ta mang đến cho hai người mấy cái nếm thử.”

Vương Lưu thị nhận lấy rổ, nói: “Vẫn là Đại Thạch thương ta và cha ngươi, có cái gì tốt đều muốn đưa tới cho chúng ta, ha ha.”

Vương Lâm giả vờ ghen nói: “Chỉ có Đại Thạch thương hai người, ta thì không a.”

Mọi người thấy Vương Lâm bộ dáng trẻ con đều cười lên tiếng, Vương Lưu thị bóp mặt Vương Lâm, nói: “Ừ, ừ, ngươi cũng thương ta và cha ngươi, được chưa! Đều là thành thân rồi, sao còn giống như đứa bé vậy, cũng không sợ Đại Thạch cười ngươi.”

Vương Lâm làm nũng nói: “Ở trước mặt cha nương ta vĩnh viễn đều là một đứa nhỏ, Đại Thạch mới sẽ không cười ta đâu.”

Nghe xong lời của Vương Lâm bọn Vương Lưu thị cười ầm lên, ngay cả chính Vương Lâm cũng nhịn không được cười lên tiếng.

Qua một lát, Vương Lâm hỏi: “Tiểu Bình và Tiểu Sơn đâu?”

“Tiểu Bình đi cắt rau cho heo, Tiểu Sơn vào thôn chơi rồi. Tiểu Lâm, ta và cha ngươi định sang năm sẽ đưa Tiểu Sơn đi học đường, sang năm Tiểu Sơn cũng sáu tuổi rồi.”

“Được, ta không cầu Tiểu Sơn có thể lấy được công danh, chỉ hi vọng Tiểu Sơn có thể nhận được mấy chữ, về sau có tiền đồ tốt.”

Vương Lưu thị thở dài nói: “Đúng vậy đấy, ta và cha ngươi cũng nghĩ vậy. Chúng ta liền đưa Tiểu Sơn đến nhà Lý Tú tài trong thông, gần nhà, tiền học phí một năm là 500 đồng tiền.”

Vương Lâm gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó nói với Vương Lưu thị: “Nương, bánh bột ngô ngài chưng nóng rồi hãy ăn, lạnh ăn không ngon. Ta và Đại Thạch về đây, trong nhà vẫn còn rất nhiều lương thực chưa thu thập xong, chờ thêm hai ngày nữa rảnh rồi ta và Đại Thạch sẽ trở lại thăm mọi người.” Nói xong liền cùng Lý Đại Thạch đứng lên.

“Nếu các ngươi vẫn còn bận thu thập lương thực, vậy ta và nương ngươi sẽ không giữ các ngươi lại, thừa dịp trời còn chưa đổ mưa mau chóng thu thập lương thực bỏ vào trong kho, như vậy các ngươi cũng an tâm chút.”

Vương Lưu thị cũng nói: “Đúng rồi đấy, các ngươi còn bao nhiêu lương thực chưa thu thập xong? Nếu nhiều quá không làm nổi thì nhờ người gửi lời nhắn đến, ta và cha ngươi sẽ qua giúp.”

Lý Đại Thạch cười nói: “Nương, không cần, không có bao nhiêu, ta và Tiểu Lâm làm mấy ngày là xong, ngài và cha cứ ở nhà chơi đi.”

Vương Lâm và Lý Đại Thạch về đến nhà vừa khéo giữa trưa, “Đại Thạch, ta đi làm cơm trưa, chàng đi chuẩn bị sọt để tí nữa đựng lạc và khoai lang, chờ ăn cơm xong chúng ta sẽ thu thập tụi nó.”

“Được, nàng dâu.”

Vương Lâm nhớ tới thịt mua trước thu hoạch vụ thu cũng còn lại 5-6 lạng thịt ba chỉ, liền tính làm thịt kho tàu, thịt kho tàu này Lý Đại Thạch vô cùng thích ăn, mỗi lần làm thịt kho tàu hắn đều phải ăn nhiều hơn một chén cơm.

Nghĩ đến đây, Vương Lâm nhớ tới tương ớt làm mấy ngày trước đây, hiện giờ chắc là được ăn rồi, đến nhà kho vừa nhấc nắp bình sứ lên đã ngửi thấy mùi tương ớt nồng đậm, xem ra tương ớt đã thật sự được ăn rồi. Vương Lâm đi nhà bếp lấy một cái bát to và một cái xìa không dính dầu, múc một chén to tương ớt, dự định đặt ở tủ bát tiện cho sử dụng, không cần mỗi ngày đều phải đến bình sứ lấy. Thường xuyên mở nắp bình sứ không tốt cho bảo quản tương ớt, bản thân còn dự định để tương ớt này chống đỡ đến đợt ớt mới sang năm, nếu hỏng rồi, còn phải phải chính mình đau lòng chết.

Vương Lâm dùng một ngón tay chấm chút tương ớt bỏ vào miệng nếm thử, đặc biệt thơm, còn ngon hơn cả tương ớt kiếp trước mình mua trong siêu thị, nếu có thêm hoa tiêu thì tốt hơn. Xem ra ngày nào đó nàng và Đại Thạch phải lên núi xem có hoa tiêu dại hay không, hiện giờ đúng là thời điểm hoa tiêu chín.

Trừ thịt kho tàu, Vương Lâm còn làm thêm một bát canh cay, chưng một bát tô cơm.

Hai người ăn cơm xong, đổi sang quần áo bẩn liền đi thu thập lạc và khoai lang, “Đại Thạch, hai chúng ta chia khoai lang ra để riêng, củ vừa to vừa ngon để cùng nhau, những củ đó chúng ta dùng để ăn; củ tầm tầm không bị chạm thì để cùng nhau, những củ đó chúng ta để làm giống, thừa lại chúng ta cũng có thể ăn; củ nhỏ không bị chạm thì để cùng nhau, những củ đó có thể đợi chúng ta mua heo rồi cho heo ăn; thừa lại những củ bị chạm đặt ở cùng nhau, những củ đó không dễ bảo tồn, mau xử lý chúng nó, nếu hỏng rồi thì tiếc lắm. Không bằng mấy ngày nữa chúng ta đi mua một con heo về, cho nó ăn ngon một chút nói không chừng đến mừng năm mới làm thịt được tầm 100 cân đấy.”

Lý Đại Thạch nghĩ cách năm mới còn có 3-4 tháng chắc là có thể, nhưng lại sợ cho heo ăn mệt Vương Lâm, liền do dự nói: “Vậy cũng được, ta chỉ sợ mệt nàng.”

Vương Lâm không chút để ý nói: “Không đâu, mấy ngày nay thu thập xong lương thực, phải đợi đến sang năm mới có thể bận tiếp, mấy tháng này đúng là thời điểm rảnh rỗi, hơn nữa còn không phải là có chàng sao?”

Lý Đại Thạch nghĩ thấy cũng đúng, liền gật đầu nói: “Vậy ta sẽ nhờ tẩu tử giúp chúng ta hỏi thăm xem nhà ai có heo con, kêu tẩu tử mua giúp chúng ta một con, nàng dâu nàng thấy thế nào?”

“Được, đợi ngày mai có thời gian sẽ qua nhờ tẩu tử.”

Bọn Vương Lâm chọn ra: khoai lang thượng đẳng người ăn, một sọt, khoảng 6 đấu; khoai lang trung đẳng làm giống, một giỏ to, khoảng 1 thạch (tức 188,8 cân), làm giống nhiều nhất dùng hai đấu, đại khái có bốn đấu. Một mẫu có thể sinh ra khoảng ba thạch lương thực, ở đây xem như là sản lượng cao, cho nên ở đây nhà nhà đều phải trồng hai mẫu khoai lang. Chính là bởi vì nó cho sản lượng cao, nếu lương thực không đủ ăn, ăn khoai lang cũng có thể no, không đến mức đói bụng.

Lý Đại Thạch đem khoai lang thượng đẳng và khoai lang trung đẳng vào hầm chứa, khoai lang khác thì để lại trong nhà kho.

“Đại Thạch, lạc năm nay chúng ta sẽ không bán đi, trước kia ta ở nhà mẹ đẻ nghe Lý Tú nói trên sách có một loại phương pháp dùng lạc ép đầu, nàng thấy thú vị nên nói cho ta nghe. Nhưng ta nghĩ trên sách nói chắc là không sai, Đại Thạch, chúng ta có thể thử xem, dùng lạc ép dầu như thế nào ta nhớ rõ rành mạch, nói không chừng thật sự có thể thành. Đến lúc đó chúng ta có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua dầu.” Vương Lâm thử nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Đại Thạch.

Lý Đại Thạch nhìn thấy nàng dâu vẻ mặt chờ mong đáng yêu liền đồng ý toàn bộ tất cả mọi chuyện, chưa cần nói đến đây là biện pháp trên sách nói, vì thế liền không chút do dự gật đầu đáp ứng: “Nàng dâu, nàng nói làm như thế nào ta liền làm như thế.”

“Ha ha, Đại Thạch, chàng thật tốt!”

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm cao hứng, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ, nghĩ: bộ dáng cao hứng của nàng dâu thật đẹp, mặt đỏ hồng, mềm mại, đẹp mắt đến không nói lên lời.

“Vậy chúng ta trước thử dùng 30 cân lạc ép dầu, chàng thấy thế nào?”

Lý Đại Thạch tuyệt đối duy trì nói: “Được, nàng dâu, chúng ta dùng biện pháp gì đến ép đầu?”

Vương Lâm nghĩ nghĩ, hỏi: “Người trong thôn ép tương thì đến đâu ép?”

“Ngay tại bên cạnh Từ đường trong thôn, ở đó có một phòng chuyên dùng để ép tương, người trong thôn đều gọi là là phòng dầu.”

“Chúng ta sẽ đi phòng dầu, dùng đò ép nước tương là có thể ép dầu.”

Lý Đại Thạch không còn nghi vấn, để lại 30 cân lạc để sang một bên, cái khác đều cất vào bao tải bỏ vào hầm. Nửa mẫu lạc phơi rồi cho vào bao cũng được phân nửa bao bố, đại khái có khoảng một thạch, tách vỏ ra rồi cũng được 6 đấu (hơn 110 cân) lạc.

Chờ Lý Đại Thạch cất kỹ bao lạc đi rồi, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chàng ra bờ xong dùng cái sọt này rửa sạch 30 cân lạc, rửa xong rồi đổ ra cái sàng đặt ở dưới nắng phơi một hai ngày, chờ phơi khô rồi chúng ta phải tách vỏ, sau đó lại mang củ lạc đã tách vỏ ra phơi một hai nắng. Ta cho lạc vào chảo gang rang qua một lần, rang xong mới mang đi ép dầu, như vậy dầu ra nhanh, cũng nhiều.”

Lý Đại Thạch vỗ vỗ bụi trên người nói: “Ừ, ta đi ngay đây.”

Chờ Lý Đại Thạch rửa xong lạc, Vương Lâm đã đặt cái sàng ra sân, Lý Đại Thạch trực tiếp đổ lạc ra sàng, trải ra là được. Dùng cái sàng phơi đồ có thể không cần thu, buổi tối mang sàng vào trong nhà, ngày hôm sau lại bê là phơi là được, như vậy rất tiện.

“À, Đại Thạch, thừa dịp bây giờ còn nắng chúng ta lại mang lia ra sân, chàng vào nhà kho lấy đậu tương ra, chúng ta phơi thêm mấy nắng nữa, không phơi khô đã cất vào bao bố như vậy sẽ dễ bị nảy mầm. Chờ phơi khô xong lại cất vào bao, như vậy là có thể cất kỹ vài năm. Cũng mang luôn ngô ra phơi đi.”

“Được rồi, cuối cùng cũng xong. Đại Thạch, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại tiếp tục thu thập.”