Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 8




Editor: Ngọc Anh

Trời còn chưa sáng đã nghe tiếng con gà trống cao giọng gáy báo sáng, không biết là do thói quen đồng hồ sinh học của Tô La, mấy ngày nay thích ứng thói quen sinh hoạt nơi này, dù rất buồn ngủ Tô La vẫn là bị âm thanh báo sáng bừng tỉnh.

Nâng tay xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, lại ở cái giường gỗ cứng rắn duỗi lưng mấy cái cho đỡ mỏi, Tô La mới chậm rãi đứng dậy, cầm y phục treo đầu giường mặc lên người, vuốt thẳng vạt áo màu xám, lúc này mới tỉnh táo hơn chút.

Không nhanh không chậm ra khỏi viện, hơi hơi ngửa đầu nhìn bầu trời mênh mông vô bờ. Bầu trời u tối còn có vài ánh sáng lóng lánh. Hai tròng mắt không gợn sóng lại nhìn về nơi xa xăm, ánh sáng nhợt nhạt chiếu xuống có thể nhìn thấy ở nơi không xa có mấy cây đại thụ che trời, nhưng đều là bóng cây đen tuyền.

Tô mẫu cũng vừa mới dậy không lâu, lúc này đang súc miệng, thấy Tô La lúc này thật là kinh ngạc chớp chớp mắt. Chợt nghĩ đến nữ nhi nhà mình vết thương trên đầu đã khỏi, lúc này mới an tâm chút.

Hai mẹ con trước sau rửa mặt xong, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Ký ức trong thân thể này vẫn nhớ rõ, mấy ngày này làm việc cũng tốt, Tô La đối với dùng củi nhóm lửa, múc nước giếng này đều là chuyện trong tầm tay.

Tô mẫu ánh mắt rơi xuống cổ tay đang đeo vòng tay, nghĩ đến bà mỗi ngày đều phải ra ngoài làm việc , tuy là không muốn tháo ra, nhưng vẫn quyết định đợi lát nữa đem vòng tay tháo xuống giấu kỹ , đến ngày mai lại lấy ra đeo.

"Nha đầu, ngươi hôm nay cùng Tiểu Văn đi trấn trên bán vòng tay, cần phải nhớ chiếu cố bản thân thật tốt." Dù sao là muốn ở trên trấn bán vòng tay, Tô mẫu trong lòng vẫn ẩn ẩn có chút bất an.

Không nói một đoạn thời gian trước phát sinh chuyện kia, Tô La trước giờ không có làm qua những chuyện này , bỗng nhiên liền mở quầy hàng, sợ là bị những người bán quầy hàng bên cạnh chèn ép.

Tô La hiển nhiên không biết trong lòng Tô mẫu nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ là cảm thấy phàm là chuyện đều phải thử qua mới biết có thể hay không thành bại. Vòng đeo tay tới cùng có thể thể bán đi không, nàng cũng không có nắm chắc bao nhiêu.

Hôm qua trên đường nghiêm túc dạo qua một lần, nàng vẫn chưa nhìn thấy có quầy hàng nào buôn vòng tay kiểu này. Bọn họ bán đều là vòng tay bông tai, trâm cài tóc, quạt lông xâu chuỗi, tất cả đều là vật phẩm trang sức cổ đại cổ hương cổ sắc.

Nếu như nàng có thể trở lại hiện đại, thật sự nghĩ mua nhiều trang sức trở về. Nàng có thể kiếm được nhiều lời, đồ của thế kỷ trước đều là đồ cổ vô giá.

Đương nhiên, nàng sẽ không ngốc đến mức cho rằng nàng còn có cơ hội trở về, nếu thật có khả năng trở về, cũng phải có người thông báo rằng: "Này, ngươi nên trở về , nơi này không có chỗ dành cho ngươi".

Bên này Tô La nghĩ ngợi lung tung, bên kia Tô mẫu nhìn Tô La ngồi im như gỗ, trong lòng âm thầm kinh hô, nha đầu này như thế nào? không phải phát ngốc chứ? chỉ thấy ngây ngô cười, sẽ không phải đầu bị va vào nên hỏng đi?

Nghĩ như vậy, miệng cũng cùng suy nghĩ trong đầu lên tiếng ra: "Nha đầu, nếu không ngươi vẫn là về giường nằm thêm hai ngày, xác định không có chuyện gì sau đó tại đi trấn trên bán vòng đeo tay?"

(Editor: Ngọc Anh - Truyện được post ở diễn đàn LQĐ)

Tới cùng là lòng đau, Tô mẫu thật tình nguyện một người làm công việc hai người cũng muốn để nữ nhi duy nhất dưỡng thương cho tốt. Miễn cho dưỡng thương không tốt lại bệnh thêm nặng, sau đó thương thế càng thêm nghiêm trọng, càng là phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

Tô La nghe vậy trong lòng ấm áp dễ chịu , ấm như được sưởi ở một cái bếp lò, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhỏ giọng nói: "Nương, người yên tâm đi, con không có việc gì, chỉ là đang cân nhắc làm thế nào để người ta mua vòng tay."

Kỳ thật điều Tô La lo lắng hoàn toàn là không cần thiết , khi bọn họ ăn xong bữa sáng rồi đi trấn trên, cho hộp đựng vòng tay vào trong áo vải cũ nát, rồi để hộp đựng vòng tay xuống không lâu, đã có người hiếu kỳ tới xem vòng đeo tay.

Đầu tiên một vị tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đi tới, Tô La nhìn nàng ta có vẻ thích vòng tay này, liền đưa một vòng tay cho tiểu cô nương thử mang một chút.

Vòng tay còn có thể co giãn, kéo nhẹ hai bên, vốn vòng tay còn rộng liền chặt sát vào da thịt, còn có thể điều chỉnh chiều dài dây.

Tiểu cô nương nhìn thấy vòng tay này thế nhưng còn có thể điều chỉnh được như vậy, khuôn mặt trắng nõn tú lệ toàn là vui mừng, đôi mắt sáng long lanh như nước sáng rỡ, miệng anh đào vừa lòng mỉm cười.

Bên cạnh còn có mấy vị cô nương nhìn thấy màn này, vừa xem cũng nhịn không được hiếu kỳ, trước sau đi tới chọn vòng tay trong hộp. Tô La thấy mấy cô nương này có ý định mua, liền đem giá tiền cùng các cô nương nói ra.

Dây đỏ làm thành vòng tay đơn giản là hai văn tiền, dây loại hai ba văn tiền, dây loại hai trở lên coi trình độ bện khó dễ mà định giá, bất quá chỉ có dây loại bốn, đều là năm văn tiền, nhưng dây loại bốn mà nói chính là tinh xảo nhất.

Mấy cô nương kia vừa nghe giá tiền, trên mặt đều là tiếc, tiếc nếu không mua vòng tay, nhưng cũng tiếc mấy văn tiền. Tô La nhìn sắc mặt các nàng kia liền biết các nàng thích vòng tay này, thế là liền phát huy công phu bán hàng kiếp trước.

Nói mấy câu rất đơn giản, đại khái muốn tỏ rõ ý trừ nơi này nàng bán loại lắc tay này, nhà khác đều không có, muốn mua liền mua nhanh kẻo hết.

Về phần có hiệu quả hay không, chỉ cần nhìn xem hộp đựng vòng tay trống không rỗng tuếch, là có thể biết vòng tay này có bao nhiêu người muốn mua. Nói thật, vòng đeo tay như vậy bị tranh mua không còn, Tô La cũng rất là kinh ngạc, nhìn hộp đựng vòng tay trống trơn.

Cùng nhau tới đây, Tô Văn đồng dạng có vẻ mặt kinh ngạc, hắn vừa rồi vừa trừng to mắt, tận mắt nhìn thấy tiểu cô nương mười mấy tuổi phía sau tiếp trước thi nhau mua, đại tỷ vội vàng, nói với mấy cô nương chỉnh chiều dài vòng tay ra sao, còn phải lấy tiền. Thế là liền bảo hắn giúp đỡ nhận tiền, hai tay cầm tiền, Tô VănTài phát giác trên tay nặng trịch , mấy chục đồng tiền lẳng lặng nằm ở trên tay hắn.

"Tiểu Văn, vòng tay bán xong rồi, chúng ta đi trước mua đồ cần dùng đi!" Phục hồi tinh thần lại, Tô La lưu loát thu thập tốt mấy chục tiền đồng, duỗi tay nhẹ nhàng chụp Tô Văn đang sững sờ.

Tô Văn "A" một tiếng, hồi thần lại, xoay người nhặt lên hộp đựng vòng tay, hộp đựng vòng tay trống trơn nhắc nhở hắn, bọn họ bán xong vòng tay rồi, trên khuôn mặt chậm rãi hiện một nét mỉm cười.

Tô La trước tìm đến quầy hàng ngày hôm qua mua dây đỏ, đại thẩm bán hàng vẫn nhớ rõ người mua, nhìn thấy Tô La hướng về quầy hàng đi tới, trên mặt vui mừng liền hiện lên nét tươi cười.

"Cô nương, còn muốn mua dây đỏ sao?" Đợi Tô La đứng ở quầy hàng trước mặt, đại thẩm cười tít mắt nhìn Tô La hỏi, chợt thấy đứng bên cạnh Tô La là Tô Văn, cười đến híp mi.

Tô La như có như không gật gật đầu, khe khẽ mỉm cười nói: "Đại thẩm, bán cho ta mười văn dây đỏ." Cúi đầu xem xem chút hạt châu nhỏ năm màu sáu sắc, cười hỏi: "Hạt châu bán thế nào?"

"Một văn tiền ba viên, cô nương muốn mua sao?" Đại thẩm nghe đến Tô La hỏi hạt châu, mắt cười híp thành một đường nhỏ.

"Mười văn dây đỏ, năm văn hạt châu." Tô La lời ít mà ý nhiều nói đồ cần mua xong, rồi tự chọn mười lăm viên châu màu sắc khác nhau.

Đại thẩm đưa thêm cho nàng ba dây đỏ, hai viên trân châu. Tô La đưa tiền, cầm dây đỏ và hạt châu liền mang Tô Văn rời khỏi quầy hàng.

Vòng tay tổng cộng bán gần sáu mươi văn, trừ thứ vừa mua đi mười lăm văn, liền còn thừa lại hơn bốn mươi văn. Tô La ở trong lòng cân nhắc một phen, cúi đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của Tô Văn bên cạnh, cắn chặt răng, trong đầu đã có chủ ý.

Một đường mang Tô Văn xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ đi đến tiệm sách, thẳng đến đứng lại tại ngưỡng cửa tiệm sách, Tô Văn Tài khẽ nhếch miệng nhỏ, ngẩng đầu nhìn Tô La, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tô La cúi đầu đối với Tô Văn khẽ cười cười, cười đến là vân đạm phong khinh. Trẻ nhỏ như Tô Văn tuy không hiểu quá nhiều, nhưng cảm thấy Tô La lúc này lộ ra tươi cười làm lòng hắn ngọt như được ăn kẹo đường.

Hắn đã từng nếm qua kẹo đường một lần, là chuyện một năm trước, nương không dễ dàng mới mua kẹo đường về cho hắn ăn. Hắn nhớ đến lúc ấy hắn ăn kẹo đường rất lâu, chỉ vì hắn tiếc kẹo đường ngọt ngào một ngụm ăn hết.

Tiến vào tiệm sách, chưởng quầy hơi liếc qua hai tỷ đệ Tô La, không nóng không lạnh mà nói: "Khách quan muốn mua giấy và bút mực, hay là sách vở?"

Tô La không để ý cười cười, nàng cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy thái độ này, đã sớm đối với chuyện này rất bình thường.

"Xin hỏi sách Tam tự kinh bao nhiêu tiền một quyển?"

"Mười văn, cô nương muốn mua sao?" Chưởng quầy rốt cục coi trọng, đợi Tô La đáp lời.

Tô La cười nhạt khẽ gật đầu, chưởng quầy trên mặt liền lộ ra một nét tươi cười, nhưng nhìn cảm thấy có chút không thư thái. Tô La âm thầm cười lạnh một tiếng, trên mặt lại vẫn bảo trì bộ dáng yên lặng.

Chưởng quầy mang hai người đến chỗ để bán Tam Tự kinh, chỉ một xấp Tam Tự kinh nói: "Ở chỗ này, cô nương có thể tự chọn một bản ra."

Tô La trong lòng ám đạo: còn có quyền lợi để nàng có tự lựa chọn sách vở, nếu thư tứ tuyển chưởng quầy tốt, nàng có khả năng sẽ đến lần thứ hai .

Trước kia, Tô La có rảnh liền đi cửa hàng sách xem, thấy thích bộ sách mua về rất trân quý. Mỗi lần mua sách, nàng đều có thói quen trước lật xem một chút, nhìn xem chất lượng in ấn, giấy chất lượng như thế nào.

Đến nơi này, có chút thói quen vẫn là sửa không được, thế là nàng liền tự lấy một quyển Tam Tự kinh xem một chút, từ phía trước lật đến phía sau, xem in ấn xem bìa sách, xác định không có vấn đề gì, mới cầm sách đi trả tiền.

Trả tiền xong, sách liền là của bọn họ , Tô La lập tức đem sách nhét vào tay Tô Văn, cười cười nói: "Tam Tự kinh, cầm cho tốt, cần phải nhớ bảo quản tốt."

Tô Văn cẩn thận dè dặt nhận sách, liên tục không ngừng cúi đầu, ra khỏi tiệm sách còn ngẫu nhiên ngẩng đầu một chút.

Chỉ chốc lát sau, Tô Văn không ngẩng đầu, cũng vẫn cúi đầu, đi đường cũng như không nhìn đường, thỉnh thoảng đụng vào người Tô La.

Tô La kinh ngạc, cúi đầu nháy mắt vừa vặn nhìn thấy Tô Văn nâng tay lau khóe mắt, vừa nhấc tay hiện ra nước mắt, thì hiểu rõ ràng.